Dạ Chấn Đình sốc nặng, cau mày, trừng phạt cắn môi cô không cho phép cô nói.
Chắc chắn đầu người phụ nữ này có vấn đề.
Không muốn một chủ tịch bá đạo hô mưa gọi gió, cứ nhớ mãi không quên một call boy…
Nhưng dù sao cũng là một thân phận khác của anh.
Không cần phải ghen tị với bản thân.
Sáng sớm, Phong Thiên Tuyết nằm trên giường ngủ rất sâu. Mãi đến khi ánh nắng xuyên qua cửa sổ chiếu vào mặt cô, cô mới hơi động đậy.
Dụi mắt, lăn qua lộn lại rồi tiếp tục ngủ.
Ngủ một giấc, ánh mặt trời thực sự quá chói mắt nên cô miễn cưỡng đứng dậy xuống giường…
Sau đó phát hiện đêm qua rèm cửa không đóng.
Ôi trời, nếu có người bên ngoài, chẳng phải đã nhìn thấy hết ư?
Cô vội vàng nhặt chiếc áo choàng tắm lớn trên đất quận quanh người, bước tới kéo rèm cửa.
Cô phát hiện lúc này Dạ Chẩn Đình đã mặc quần áo chỉnh tề, ngồi trong vườn dưới lầu uống trà buổi sáng.
Dạ Huy cúi đầu, ở bên cạnh báo cáo cái gì đó.
Vẻ mặt của Dạ Chẩn Đình thoải mái vui vẻ hiếm thấy, như thể anh đã đánh một trận thắng đẹp.
Chắc là nhận ra có người đang nhìn mình, anh quay đầu nhìn sang…
Phong Thiên Tuyết vội vàng kéo rèm lại, trốn mất.
Dù đã trải qua chuyện trai gái nhưng cô vẫn rất căng thẳng và ngượng ngùng, thậm chí khó có thể mở miệng đối mặt…
Bây giờ các vấn đề khác đã được giải quyết, Dạ Chẩn Đình chắc sẽ không truy cứu lại chuyện tin tức, nhiều khả năng cũng không định thẩm vấn Bạch Thu Vũ nữa…
Nhưng thời gian này, cô vẫn không dám đưa các con về.
Ngoài ra, nếu anh không phải call boy thì phải làm sao đây?
Nghĩ đến đây, cô lại đau đầu…
“Cốc cốc cốc!”
Bên ngoài có tiếng gõ cửa, sau đó là tiếng Lôi Vũ truyền đến: “Cô Phong, tôi vào được không?”
“Mời vào” Phong Thiên Tuyết vội vàng dọn dẹp chiếc giường bừa bộn.
Đúng là một đống lộn xộn khó nhìn.
Lôi Vũ mở cửa bước vào, người giúp việc phía sau đây xe thức ăn, còn có một người giúp việc khác xách lồng chim.
Bên trong là Tiểu Tứ Bảo đang cuộn thành một cục…