Mục lục
Truyện Thiên Tài Tam Bảo - Phong Thiên Tuyết - Dạ Chấn Đình
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhà trẻ Trái Táo Nhỏ, văn phòng của hiệu trưởng.


“Anh Dạ, lần này anh đến đây vẫn là vì chuyện của ba đứa bé kia à?” Hiệu trưởng Lưu thấy đám người mặc đồ đen, đi giày Tây trước mặt thì thầm hoảng hốt: “Để tôi bảo giáo viên dẫn chúng đến.”

“Không cần đầu” Dạ Quân cắt ngang lời của hiệu trưởng Lưu rồi nói: “Trẻ con rất đơn thuần, chúng thì biết gì chứ? Nếu có vấn đề gì thì cũng là vấn đề của người lớn”

“Ý anh là..”

“Đưa tài liệu của người nhà ba đứa bé ấy cho tôi.”

“Vâng, tôi đi lấy ngay đây ạ”.

Tập đoàn Thịnh Thiên, văn phòng chủ tịch.

Dạ Chấn Đình ngồi trên ghế da màu đen, lạnh lùng nhìn về phía Phong Thiên Tuyết đang yên lặng đứng cúi đầu trước mặt mình: “Nói thật đi thì tôi sẽ để cho cô một con đường sống!”.

Phong Thiên Tuyết cúi gằm mặt xuống, không dám thở mạnh, tim cô đập loạn nhịp, trong đầu thì ngổn ngang bao suy nghĩ.

Làm sao bây giờ?

Làm sao bây giờ?



Cô mất hẳn năng lực suy nghĩ rồi.

“Không nói à?” Dạ Chẩn Đình mất kiên nhẫn, quay sang bảo Dạ Huy đang đứng ngoài cửa: “Đưa cô ta đến cục cảnh sát vì tội ăn trộm chip."

“Vâng!” Dạ Huy lập tức đi vào.

“Tôi không, tôi không trộm đồ!” Phong Thiên Tuyết vội vàng giải thích.

“Vậy cô nói cho tôi biết xem tại sao chip lại ở trong cốc cà phê” Dạ Chấn Đình gõ tay vào tấm phim X-quang trên bàn: “Tôi không có kiên nhẫn để dây dưa với cô đâu, cho cô một phút đấy”

“Tôi.." Phong Thiên Tuyết bối rối, cô không biết phải nói gì.
“Còn mười giây nữa” Dạ Chấn Đình tăng tốc độ gõ tay lên, biểu thị rằng sự kiên nhẫn của anh đang dần cạn kiệt: “Mười, chín, tám, bảy..

Làm sao bây giờ?


Phong Thiên Tuyết hốt hoảng, đúng lúc này điện thoại của cô lại đổ chuông, cô giáo Trần của nhà trẻ Trái Táo Nhỏ gọi đến.

Cô lại càng trở nên luông cuống hơn, thôi xong, người bên Dạ Chẩn Đình đã đến nhà trẻ rồi

Trong đầu cô chỉ hiện lên suy nghĩ duy nhất, phải bảo vệ được con đã.

“Ba, hai, một!”

“Tôi nhặt được”

Đúng vào khoảnh khắc Dạ Chẩn Đình đếm đến con số cuối cùng, Phong Thiên Tuyết cũng lên tiếng.

Động tác gõ bàn của Dạ Chấn Đình dừng lại, anh nhíu mày nhìn chằm chằm vào cô: “Nhặt được à?”

“Vâng” Phong Thiên Tuyết nuốt nước bọt rồi cẩn thận bịa lời nói dối.

“Thú cưng nhà tôi bị ốm, tôi đưa nó đến thú y để chữa bệnh thì lại vô tình phát hiện ra con chip đó lẫn trong đống phân và nước tiểu của thú cưng.

Tôi thấy trên con chip có khắc một chữ S nhỏ màu vàng thì nhớ đến việc công ty mình mới bị mất trộm một con chip.

Tôi nghi ngờ đó chính là con chip mà các anh bị mất trộm, nhưng lại không dám khẳng định chắc chắn. Tôi cũng muốn đưa nó cho anh. nhưng lại sợ anh nghi ngờ là tối ăn trộm nên mới định âm thầm đặt vào văn phòng của anh.

Nhưng mà tôi lại không vào được phòng làm việc của anh, đúng lúc đó Hùng Mẫn lại bảo tôi đưa cà phê cho anh, tôi đành phải thả con chip vào cốc cà phê, tôi tưởng là làm thế anh sẽ phát hiện ra nó, nào ngờ...”

Phong Thiên Tuyết nói một mạch như vậy rồi nhìn Da Chấn Đình với ánh mắt yếu đuối: “Mọi chuyện là vậy đấy, nếu nói dối thì tôi là chó con!"

Dạ Chấn Đình không nói câu nào, chỉ lẳng lặng nhìn chằm chằm vào CÔ.

Phong Thiên Tuyết thầm cảm thấy rất bối rối, không dám nhìn anh, cũng chẳng dám lên tiếng nói câu nào.

Cô thầm nghĩ lại lời nói dối của mình lúc này, chỉ cảm thấy những lời này được bịa khá chặt chẽ.

“Sếp Dạ” Dạ Huy cẩn thận lên tiếng: “Đúng là trước kia con chip đã từng bị vẹt của cậu bé kia nuốt mất, cậu bé đó cũng nói là đã từng đưa con vẹt đi khám thú y.

Có lẽ cô Phong và cậu nhóc đó đã đến cùng một phòng khám thú y, khi con vẹt ỉa ra con chip ở phòng khám đó thì tình cờ bị cô Phong nhặt được”

“Có nhiều sự trùng hợp đến thế à?” Dạ Chấn Đình hỏi lại.
Dạ Huy cúi đầu xuống, đứng sang một bên, không dám thở mạnh.


Phong Thiên Tuyết thầm bối rối, chột dạ, làm sao bây giờ? Nếu như anh điều tra ba đứa nhỏ, liệu anh có nghĩ rằng tất cả mọi chuyện đều là âm mưu của cô không?

“Phong Thiên Tuyết!” Dạ Chẩn Đình nắm lấy cằm Phong Thiên Tuyết, nâng mặt cô lên, bắt cô nhìn thẳng vào mắt anh: “Nếu cô dám nói dối tôi thì cô chết chắc!”

“Không” Phong Thiên Tuyết hoảng sợ, cô có cảm giác như tim mình sắp ngừng đập đến nơi rồi, cô cố gắng bình tĩnh lại, nhìn thẳng vào mắt anh, nói với vẻ thật thà: “Tôi không nói dối anh.”


Cô dừng lại một chút rồi oan ức lên tiếng.

“Nếu tôi biết chuyện thành ra như vậy thì đã trả thẳng con chip lại cho anh rồi. Tôi biết là anh nóng lạnh thất thường, lúc vui lúc bực, sợ anh nghi ngờ tôi nên mới phải nghĩ ra cách đó.

Về lý thuyết thì tôi đã tìm lại chip về cho anh, rồi còn cứu cả ông Tưởng nữa, đáng ra anh phải khen thưởng tôi mới đúng. Vậy mà anh lại nói tôi ăn trộm đồ, rồi còn muốn đưa tôi đến đồn cảnh sát nữa, oan chết mất”

Nói đến đó, cô còn cố nặn ra hai giọt nước mắt, đôi môi run run, rồi nhìn anh với vẻ mặt đáng thương.

Đôi mắt to tròn, trong veo của cô chớp chớp khiến người nhìn phải thương cảm, gương mặt xinh đẹp của cô đỏ bừng lên vì oan ức...

Dạ Chấn Đình nhướng mày lên, chết tiệt, anh mềm lòng rồi.



Dạ Quân thu tay về, cúp máy rồi quay lại nói với hiệu trưởng Lưu.

“Cảm ơn hiệu trưởng Lưu, chúng tôi đã tìm lại được con chip bị mất rồi, không cần tài liệu nữa. Xin lỗi vì đã làm phiền bà trong khoảng thời gian vừa rồi, nhờ bà chuyển lời xin lỗi của tôi đến cả ba đứa bé kia nữa. Tạm biệt”

“Tìm được là tốt rồi, tạm biệt”
Hiệu trưởng còn chưa phản ứng thì Dạ Quân đã dẫn người tới: " Cuối cùng cũng tìm được rồi"
Hiệu trưởng Lưu thở dài một hơi rồi lập tức bỏ tài liệu trên tay vào máy nghiền giấy.

Phong Thiên Tuyết đi vào nhà vệ sinh, gọi lại cho cô giáo Trần: “Alo, cô giáo Trần à, vừa nãy cố gọi cho tôi đúng không? Mấy đứa bé lại có chuyện gì à?”.


“Không sao, không sao, mấy bé vẫn ổn” Cô giáo Trần nói: “Vừa nãy hiệu trưởng Lưu đến đây lấy tài liệu của phụ huynh ba đứa bé, tôi cảm thấy mình nên thông báo cho cô một câu”

“Hả? Tại sao lại cần tài liệu của tôi?” Phong Thiên Tuyết hoảng sợ.

“Hình như là người của tập đoàn Thịnh Thiên vừa đến, nhưng hiệu trưởng Lưu nói là bà ấy vừa cầm tài liệu đến thì người bên Thịnh Thiên lại nói là đã tìm thấy đồ cần tìm, bây giờ họ rời đi rồi”

“Thể họ cầm tài liệu theo à?”


“Họ không cầm đi, hiệu trưởng Lưu nói là họ chưa nhìn đã rời đi rồi.”

“Tôi hiểu rồi, cảm ơn cô”

Cuối cùng thì con chip cũng đã trả lại suôn sẻ và cũng đã làm tròn lời nói dối.

Tảng đá lớn trong lòng Phong Thiên Tuyết cuối cùng cũng được đặt xuống, tiếp theo cô phải chặt đứt hoàn toàn suy nghĩ của Dạ Chấn Đình và rũ bỏ mối quan hệ giữa hai người...

Có như vậy thì nếu như sau này thân phận của bọn trẻ bị bại lộ cũng sẽ không có quan hệ với gì anh.

Nhìn thấy Da Chẩn Đình dẫn theo thuộc hạ đi tới, Phong Thiên Tuyết ngay lập tức gọi điện cho con nợ trai bao, chuẩn bị thể hiện tình cảm ngay trước mặt anh để chọc tức anh...

Nhưng, khi gọi, nhạc chuông lại vang lên bên phía Dạ Chấn Đình!

Phong Thiên Tuyết sững sờ và kinh ngạc nhìn anh, đây là sự trùng hợp, hay là...

Dạ Chấn Đình mặt không biểu cảm, bình chân như vại, bàn tay đút trong túi lặng lẽ cúp điện thoại...

Nhưng trong lòng lại âm thầm kêu không ổn, số máy riêng này dùng thân phận trai bao' đưa cho Phong Thiên Tuyết, sao cô lại gọi số này ngay trước mặt anh vậy?

Lẽ nào là cố ý thăm dò?

“Alo!” Dạ Huy biết hết chuyện bên trong nhanh chóng ra tay, lấy điện thoại ra trả lời cuộc gọi, “Có chuyện gì vậy?"

"Đúng đúng đúng, con chip đã tìm thấy rồi."

Phong Thiên Tuyết nghe thấy hội khi cúp máy trong điện thoại bên này, mà bên kia Dạ Huy đang nói chuyện điện thoại, nghi hoặc trong lòng cũng giảm bớt.

Xem ra chỉ là trùng hợp, cùng lúc cô gọi điện thoại, điện thoại của Dạ Huy cũng nhận được cuộc gọi, nhưng tại sao điện thoại của anh ta lại có nhạc chuông giống như của con nợ trai bao vậy?

Lẽ nào Dạ Huy là con nợ trai bao'?

Phong Thiên Tuyết nhìn chằm chằm Dạ Huy cẩn thận đánh giá, nhanh chóng bỏ qua ý nghĩ này.

Dạ Huy thấp hơn nửa cái đầu so với con nợ trai bao, thân hình cũng không giống nhau, chắc chắn không phải anh...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK