Phong Thiên Tuyết dùng lời nói dễ nghe nhất trên đời để nói ra câu phũ phàng nhất, “Thực ra con người tôi rất đơn giản, khi tôi yêu anh thì anh là cả thế giới, khi tôi hết yêu anh rồi thì anh chẳng là gì cả.
Bốn năm trước, khi tôi cần anh thì anh đã buông tay tôi, bắt đầu từ khoảnh khắc đó, chúng ta đã không còn khả năng nữa rồi.
Nếu anh vẫn có thể ôn hòa dịu dàng như trước đây thì ít ra tôi còn có thể coi trọng anh, coi anh như ánh trăng sáng trong lòng, nhưng anh nhìn bộ dạng hiện tại của mình mà xem.”
Cô liếc nhìn anh ta từ trên xuống dưới, “Thật khiến tôi thất vọng!”
Tư Hạo Hiên chịu sự tổn thương rất lớn, anh ta cúi đầu không nói gì.
“Phong Thiên Tuyết!” Sở Tử Hàm hét lên với vẻ tức giận và bất bình, “Sao cô có thể nói anh ấy như vậy? Chẳng phải vì cô nên anh ấy mới trở nên như vậy sao?”
“Vì tôi?” Phong Thiên Tuyết mỉm cười, “Mặc dù tôi không hiểu chuyện kinh doanh nhưng tôi không phải kẻ ngốc. Nếu như vốn của Tư Thị đủ vững chắc thì tại sao luôn phải ăn nói khép nép để cầu xin Thịnh Thiên hợp tác? Chẳng phải là vì từ lâu đã xảy ra vấn đề, muốn bơm tiền cho Thịnh Thiên nên mới giao quyền quyết định sống chết cho Dạ Chẩn Đình sao?”
Dạ Chẩn Đình nhướng mày nhìn cô, anh thấy rất bất ngờ, còn tưởng rằng cô ngốc nghếch không hiểu gì cả, hóa ra trong lòng cô vẫn hiểu rất rõ.
Tư Hạo Hiên cúi đầu, không nói gì.
“Khi giao quyền quyết định sống chết cho Da Chấn Đình, anh nên biết rằng anh ấy là một người vui buồn thất thường, nhưng anh vẫn làm như vậy thì cho thấy Tư Thị đã xảy ra vấn đề rất lớn, anh hoàn toàn không còn lựa chọn nào khác.”
Phong Thiên Tuyết nói đến điểm chính, “Nếu là vậy thì anh ấy có quyền để anh sống và khiến anh chết!”
“Mặc dù nói vậy, nhưng nếu không phải tại cô thì Dạ Chấn Đình cũng không đến mức chặt đứt đường lùi của Hạo Hiên”
Sở Tử Hàm lên tiếng bênh vực Tư Hạo Hiên.
“Anh ấy là một doanh nhân thành đạt, cho nên sẽ không hủy hoại cơ hội làm ăn chỉ vì một người phụ nữ, trừ khi cơ hội làm ăn này vốn dĩ đã không đáng kể, có cũng được mà không có cũng chẳng sao?
Phong Thiên Tuyết liếc nhìn Dạ Chấn Đình, cô đã nhận được sự thừa nhận từ trong ánh mắt anh, xem ra cô không đoán sai.