"Sếp Dạ, bình tĩnh, bình tĩnh!"
Tim Phong Thiên Tuyết đập loạn như muốn lao ra khỏi lồng ngực, cô vẫn lấy hết can đảm nói,
"Anh xuất sắc như vậy, tôi không phải không thích anh mà chỉ không dám thích thôi, bởi vì tội... tôi."
"Cô còn lắm lời nữa, tôi sẽ ném cô xuống xe đấy." Dạ Chấn Đình nắm lấy cằm cô, "Ở đây ra kiểu cách như
vậy?"
Anh nói xong lại cúi đầu muốn hôn cô...
"Tôi đã có bạn trai!".
Phong Thiên Tuyết nhắm mắt lại, buột miệng nói ra.
Môi Dạ Chấn Đình đang ép lên cánh môi cô chợt đờ ra, chấn động tới mức giữ nguyên vị trí, không hề động đậy...
Hơi lạnh từ trên người anh tỏa ra đủ để Phong Thiên Tuyết bị đóng băng.
Cô sợ đến mức run lẩy bẩy như con mồi dưới thân con thú hoang.
Một lúc lâu sau, Dạ Chẩn Đình cuối cùng lùi lại chỗ ngồi của mình.
Cho dù anh đã ngồi cách xa một chút nhưng cảm giác xâm lược này không hề biến mất, trong xe vẫn tràn ngập hơi thở lạnh lẽo.
Phong Thiên Tuyết chậm rãi mở mắt ra, sợ hãi nhìn anh...
Cô muốn giải thích, muốn dỗ dành anh, muốn tìm một đường sống cho mình nhưng môi mấp máy lại không dám nói lời nào.
"Cô có bạn trai à?" Dạ Chấn Đình lạnh lùng nhìn cô, "Chuyện đó bắt đầu từ bao giờ?"
"Đã một thời gian rồi" Giọng Phong Thiên Tuyết nhỏ như tiếng muỗi kêu.
Dạ Chấn Đình không nói gì, cầm ly rượu trên bàn lên uống cạn.
Khi anh đặt ly rượu xuống, gương mặt đã trở lại lạnh lùng, nghiêm khắc như ngày trước, trong mắt cũng không còn hơi ấm nữa:
\"Tôi thấy cô hiểu nhầm rồi."
"Dạ?" Phong Thiên Tuyết sửng sốt. Chắc không phải anh ta bị đả kích tới ngốc luôn chứ?
"Đầu tiên!"
Dạ Chấn Đình lắc ngón tay,
"Tôi đưa cô về nhà chữa bệnh vì cô bị nhân viên trong công ty đầm bị thương ngay trước mặt tôi, chuyện này truyền ra sẽ có ảnh hưởng không tốt cho danh tiếng của công ty!"
"Thứ hai, tôi tặng cô vòng cổ chỉ vì nhất thời cao hứng, cho dù một trăm triệu là tài sản lớn đối với cô nhưng chỉ là một con số với tôi mà thôi."