Chạy đến cửa lại quay về lấy hết tiền trong túi đưa cho thím Chu: “Thím Chu, đây là tiền tối qua tôi kiếm được.”
“Một đêm mà sao cô kiếm được nhiều tiền thế này? Cô chủ, cô chạy gì chứ, ăn sáng đã rồi đi, cô chủ…”
Thím Chu vừa gọi vừa cầm cơm nắm đuổi theo, nhưng Phong Thiên Tuyết đã vào thang máy rồi.
Bà nhìn tiền trên tay, trong lòng vô cùng lo lắng.
Phong Thiên Tuyết dùng hết khả năng của mình để chen vào tàu điện ngầm, ra khỏi tàu lại chạy một mạch, cuối cùng cũng đến công ty đúng giờ.
Ra khỏi thang máy, đầu cô đã đầy mồ hôi.
“Cô làm gì thế? Sếp Dạ rất không thích nhân viên không chú ý đến hình tượng, mau vào nhà vệ sinh chỉnh đốn lại đi” Văn Ly phê phán.
“Vâng” Phong Thiên Tuyết vào nhà vệ sinh rửa mặt, sau khi chỉnh đốn lại xong, chuẩn bị đi thì bỗng nghe thấy hai nữ nhân viên đang thấp giọng bàn tán.
“Cô biết không? Nghe nói Phong Thiên Tuyết mới đến tầng sáu tám chúng ta có ô dù đấy.”
“Ô dù gì?”
“Không biết, tôi nghe người ở tầng mười ba nói cô ta xảy ra chuyện ở quán bar, là sếp Dạ cứu cô ta ra, tôi cảm thấy quan hệ giữa sếp Dạ với cô ta không bình thường”
“Không thể nào đầu, sếp Dạ đứng trên cao như thế sao có thể thích nhân viên quèn như vậy?”
“Cái đó thì không nói rõ được…”
“Được rồi, chúng ta đừng bàn tán nữa, nếu bị sếp Dạ biết được thì hai chúng ta đều phải đi đấy”
Nghe tiếng động bên trong, Phong Thiên Tuyết vội tránh đi, trong lòng cô rất ngờ vực, A Phân của bộ phận hành chính thật sự không nhìn nhầm sao? Người cứu cô hôm đó thật sự là Dạ Chấn Đình?
Đang suy nghĩ, Phong Thiên Tuyết cảm thấy một luồng hào quang mạnh mẽ từ đối diện ập tới.
Cô ngẩng đầu nhìn, Dạ Chấn Đình đang đi tới, đầu mày cau chặt, sắc mặt u ám.
Cô vội cúi đầu đứng sang một bên.
Dạ Chẩn Đình không hề liếc mắt mà đi thẳng qua người cô.
Nghe thấy tiếng mở cửa rồi đóng cửa, biết anh đã vào phòng làm việc của chủ tịch rồi cô mới thở phào một hơi, nhích từng bước nhỏ chạy về vị trí của mình.
“Hôm nay sếp Dạ không vui, cô phải chú ý, đừng để xảy ra sai sót gì?
Văn Ly thấp giọng nhắc nhở.
“Vâng” Phong Thiên Tuyết gật đầu lia lịa.
“Hôm nay sẽ có vài vị khách đến thăm, tài liệu ở đây, cô chú ý đối chiếu thời gian…”
“Được.” Phong Thiên Tuyết mở tài liệu ra đọc, không ngờ vị khách đầu tiên là Tư Hạo Hiên.
Cô còn đang sững người thì cửa thang máy mở ta, một bóng dáng quen thuộc xuất hiện. Trang phục màu kem toa nhã, vừa ngẩng đầu thì ánh mắt đã rơi trên mặt cô, anh ta bỗng sửng sốt.
Chương 208
“Sếp Tư!” Tư Viễn ở phía sau thấp giọng nhắc nhở.
Lúc này Tư Hạo Hiên mới hoàn hồn, mỉm cười hỏi: “Chào em, tôi đến thăm sếp Dạ, đã hẹn trước rồi”
“Chào buổi sáng, sếp Tư, mời đi bên này!”
Phong Thiên Tuyết chào hỏi vô cùng chuyên nghiệp, sau đó dẫn anh ta đi vào rồi giao cho thư ký có thâm niên sắp xếp.
Tư Hạo Hiên nhìn cô với ánh mắt sâu thẳm rồi đi vào.
Phong Thiên Tuyết ngồi vào vị trí tiếp tục công việc, nhớ đến vẻ mặt u ám vừa rồi của Dạ Chấn Đình, không biết liệu anh có làm khó Tư Hạo Hiên không.
Đang suy nghĩ thì một thư ký vội chạy tới nói với Văn Ly: “Chị Văn, chị mau đến xem đi, chủ tịch nổi nóng ném đồ trúng sếp Tư rồi!”
“Mau lấy hộp thuốc!”
Văn Ly phản ứng nhanh chóng, thận trọng và có kinh nghiệm, bước nhanh về phía phòng làm việc của chủ tịch.
Trái tim Phong Thiên Tuyết như thắt lại, cô rất muốn đi xem nhưng chỉ có thể kiềm nén.
Hơn nữa, bây giờ cô vào đó thì e là sẽ gây rắc rối cho Tư Hạo Hiên.
“Sếp Tư, tôi vừa cầm hộp thuốc đến, sao anh đã ra rồi? Thật sự xin lỗi, hôm nay tâm trạng của chủ tịch không tốt lắm, tôi đưa anh đến bệnh viện…
Giọng Văn Ly truyền tới.
“Không cần” Tư Hạo Hiên đi đến nhà vệ sinh của nhân viên ở chỗ rẽ.
“Cậu Tư Viễn, đây là hộp thuốc, bên trong có thuốc để sơ cứu, cậu xem thử có thể dùng được không?” Văn Ly cầm hộp thuốc thư ký mang tới đưa cho Tư Viễn.
“Cảm ơn” Tư Viễn nhận lấy, “Chị đi làm việc đi, để tôi xử lý được rồi”
“Được.” Văn Ly vội quay lại, dặn dò thư ký khác: “Vùi đầu vào làm việc đi, lát nữa sếp Tự ra đừng có ngó nghiêng lung tung.”
“Vâng” Các thư ký rất biết điều, họ đều hiểu vị chủ tịch đó rời đi cũng cần thể diện, càng bị những ánh mắt phức tạp nhìn chằm chằm thì càng khó chịu.
Phong Thiên Tuyết cau mày đứng tại vị trí của mình, trong lòng rất khó chịu. Cô không hiểu, với địa vị hiện tại của nhà họ Tư, Tư Hạo Hiện tội gì phải hèn mọn mà đi cầu xin Dạ Chẩn Đình?
Mình làm kinh doanh của mình không tốt sao?
Lẽ nào trên đời này chỉ có một khách hàng là Dạ Chấn Đình?
Đang suy nghĩ thì Tư Hạo Hiên đi ra, anh ta dùng khăn tay che trán, Tư Viễn đi phía sau anh ta.
Phong Thiên Tuyết không khỏi ngẩng đầu lên nhìn, trán anh ta vẫn còn chảy máu, áo vest trắng đã nhuộm đỏ, trông rất thảm hại và phờ phạc.
Trong lòng cô vô cùng khó chịu, hai tay siết chặt lại, rất muốn đi tới hỏi nhưng lại không dám.
Chương 209
Cho đến khi Tư Hạo Hiên vào thang máy cô cũng không có bất cứ động tác gì khác, anh ta ngẩng đầu nhìn cô, trong đôi mắt đầy tơ máu có nỗi đau phức tạp.
Trái tim cô run rẩy, mắt không kiềm được đỏ lên.
cửa thang máy đóng lại, cuối cùng Tư Hạo Hiên rời đi.
Phong Thiên Tuyết cúi đầu, trong lòng khó chịu như sông biển đảo lộn…
“Tiểu Phong, cô với Thiển Thiển đi dọn dẹp trong phòng chủ tịch đi” Văn Ly ra lệnh.
“Hả? Tôi..” Lý Thiến sợ hãi run lẩy bẩy: “Chị Văn, tôi sợ..”
“Sợ cái gì?” Văn Ly thấp giọng mắng: “Chăm chỉ làm việc, đừng nói lung tung, đừng liếc ngang ngó dọc, chủ tịch sẽ ăn thịt các cô hay sao?”
“Tôi biết rồi” Phong Thiên Tuyết lập tức cầm lấy dụng cụ đi đến phòng làm việc của chủ tịch.
Lý Thiến chỉ đành đi theo, còn kéo cô lại, thấp giọng nói: “Tiểu Phong, lát nữa tôi dọn ở cửa còn cô dọn bên trong được không?”
“Được.”
Phong Thiên Tuyết không hề sợ hãi, thậm chí cô còn muốn hỏi Dạ Chấn Đình tại sao lại đánh người, anh thích dùng bạo lực đến thế sao?
Gõ cửa rồi đi vào phòng làm việc của chủ tịch, Dạ Chẩn Đình đang ra lệnh: “Ra thông báo, sau này không có lệnh của tôi thì không được để Tư Hạo Hiên bước chân vào tòa nhà Thịnh Thiên!”
“Rõ!” Dạ Huy lập tức đi thực hiện.
Lý Thiến cúi đầu, dọn mảnh vỡ thủy tinh ở cửa trong nơm nớp lo sợ.
Phong Thiên Tuyết đi tới trước bàn làm việc, ngồi xổm xuống dọn tài liệu rơi dưới đất, cô phát hiện máu của Tư Hạo Hiên nhỏ trên đất từ đây ra đến cửa.
Trái tim cô lại bị thắt chặt, và cả một cơn giận đang bùng cháy.
LP
“Không cần dọn, ra ngoài trước đi” Dạ Chẩn Đình ra lệnh.
“Vâng.”
“Sếp Dạ không sợ mùi máu tanh bám vào mình sao?” Phong Thiên Tuyết bông lạnh lùng hỏi, “Hay là đã quen với kiểu bạo lực này rồi?”
Dạ Huy giật mình, rất muốn nhắc nhở Phong Thiên Tuyết, lúc này đừng đối nghịch với sếp Dạ nhưng anh ta lại không dám lên tiếng.
Lý Thiến há hốc mồm, Phong Thiên Tuyết điên rồi hay sao mà dám cãi sếp Dạ như vậy?
Cô không muốn sống thì cũng đừng liên lụy đến tôi chứ!
“Cô đang chất vấn tôi?” Dạ Chấn Đình nhìn chằm chằm vào Phong Thiên Tuyết với ánh mắt rét lạnh.
Lý Thiến rùng mình, sợ đến nỗi hai chân mềm oặt.
“Cút ra ngoài” Da Chấn Đình ra lệnh cho Lý Thiên nhưng mắt anh lại nhìn chằm chằm Phong Thiên Tuyết.
Lý Thiến sợ hãi, hoảng loạn chạy ra ngoài.
Dạ Huy cũng biết điều rời đi.
Chương 210
Phong Thiên Tuyết không nói nữa, chỉ cúi đầu dọn tài liệu rồi đặt lên bàn làm việc.
Sau đó cô lại cầm giẻ, ngồi xổm xuống lau sạch những vết máu kia.
Lau mỗi giọt đều giống như đang lau vết thương của mình.
“Tư Hạo Hiên bị thương, cô đau lòng sao?” Dạ Chẩn Đình lại chất vấn.
Phong Thiên Tuyết vẫn không nói mà tiếp tục dùng sức lau sạch.
Dạ Chẩn Đình mất kiên nhẫn, anh cau mày, lạnh lùng ra lệnh: “Cô câm sao? Nói đi!”
Cuối cùng Phong Thiên Tuyết dừng động tác lại, ngẩng đầu nhìn anh: “Tại sao anh thích bạo lực như vậy? Có chuyện gì không thể bình tĩnh nói được hay sao mà cứ phải cầm đồ ném người ta?”
Dạ Chẩn Đình nhìn cô không đáp, nhưng trong mắt anh lại dâng trào vẻ phức tạp.
Một lúc lâu sau anh đứng dậy, chậm rãi đi về phía cô.
Ánh nắng trên người anh tô điểm cho tia sáng, rõ ràng là màu sắc ấm áp nhưng lại đầy sắc nhọn.
Anh từ từ đến gần, Phong Thiên Tuyết bắt đầu cảm thấy sợ hãi, cô vô thức lùi lại, ánh mắt không chịu khuất phục trước đó cũng hoảng sợ dời đi, cô chột dạ giải thích:
“Tôi chỉ cảm thấy anh không cần phải bạo lực như thế. ”
Anh vẫn đang tiến lại, cô tiếp tục lùi về sau, mặc dù sợ nhưng cô vẫn lấy hết can đảm nói: “Sếp Tư đến để bàn chuyện hợp tác với anh, anh không muốn hợp tác với anh ấy thì cứ dứt khoát từ chối là được rồi, tại sao lại cầm đồ ném người ta?”
Giày da màu đen của anh xuất hiện trong tầm mắt đang cụp xuống của cô, hơi thở mạnh mẽ gần ngay trước mắt.
Giọng cô bắt đầu run rẩy: “Anh như vậy, người ở cả công ty đều sợ anh, đối tác cũng sợ anh…”
“Chỉ có cô không sợ tôi”
Dạ Chấn Đình ép cô vào tường, cô đã không còn đường lui nữa.
Anh chống một tay bên bả vai cô, tay còn lại bóp má cô, buộc cô nhìn vào đôi mắt đang đầy lửa giận của anh.
“Tôi…”
Phong Thiên Tuyết vô cùng hoảng sợ, cũng không biết nên nói gì mới có thể thoát khỏi tình cảnh nguy hiểm này.
“Có phải cô cho rằng dùng cách này thì có thể thu hút sự chú ý của tôi?” Dạ Chẩn Đình cười khẩy, hỏi: “Nói cách khác, cô cảm thấy tôi thích cô nên cậy được ưu ái mà kiêu?”