Phong Thiên Tuyết vô cùng khó hiểu, nếu Dạ Chẩn Đình không dị ứng tôm thể sao mới ăn một miếng há cảo anh đã đổi sắc mặt?
Hay anh dị ứng với cô?
Nếu dị ứng thì anh sẽ không thèm thuồng vậy đâu…
Hình ảnh quấn quýt nóng bỏng như lửa hai ngày này tức khắc hiện lên trong đầu Phong Thiên Tuyết, cô lập tức đỏ mặt…
Thấm thoát xe đã đến dưới lầu nhà mới.
Lôi Vũ muốn đưa Phong Thiên Tuyết lên lầu nhưng cô nhất quyết muốn tự lên một mình.
Lôi Vũ không tiện nói thêm nữa nên chỉ đành dẫn vệ sĩ rời đi.
Phong Thiên Tuyết đưa Tiểu Tứ Bảo về nhà, cửa vừa mở cô lập tức sững sờ…
Trong nhà cực kỳ bừa bộn, cửa phòng mở toang.
Trước đó Lôi Vũ đã đến, nhưng cô tin cô ấy sẽ không làm nhà cô lộn xộn như vậy, có trộm?
Phong Thiên Tuyết lập tức vào nhà kiểm tra thì thấy vali của ba bé con bị lục tung, vài món quần áo và ảnh cũng không còn.
Tâm trí cô lập tức rối loạn, cô nhanh chóng về phòng
mình tìm giấy tờ chứng nhận và tiền bạc, chúng vẫn ở đó.
Trong ngăn kéo đựng giấy tờ có thêm một tờ giấy nhắn, trên giấy có dòng chữ viết tay quen thuộc: Phong Thiên Tuyết, gọi lại!
Không có chữ ký, nhưng Phong Thiên Tuyết biết là Bạch Lộ.
Cô lập tức gọi cho cô ta.
Ngay sau đó cuộc gọi được kết nối.
“Gọi lại nhanh vậy à? Tôi cứ tưởng phải đợi mấy ngày nữa đấy.”
Giọng Bạch Lộ vừa trầm vừa khàn, lạnh lẽo và chế giễu.
“Cô đã đến nhà tôi? Quần áo và ảnh của con tôi do cô lấy phải không?” Phong Thiên Tuyết chất vấn.
“Phải”
Bạch Lộ cười lạnh lùng: “Tôi còn tới nhà trẻ sao chép video chúng học, đáng yêu lắm nha, tôi đóng gói quần áo và ảnh của chúng gửi cho Dạ Chấn Đình nha, cô bảo có được không?”.
“Rốt cuộc cô muốn làm gì?” Phong Thiên Tuyết cảm thấy cô ta điên rồi.
“À, chỉ gửi ít đồ qua đó chắc không có tác dụng gì đâu.”
Bạch Lộ nở nụ cười âm u: “Cấp dưới của tôi đã về quê Thím Chu rồi, tôi tin không bao lâu nữa họ sẽ đón được con cô…”