“Cô chủ, cô bị thương à? Tôi xem nào? Thím Chu nghe thấy tiếng thì từ trong bếp chạy ra.
“Thật sự không sao. Thím Chu nấu cơm xong chưa? Tôi đói rồi” Phong Thiên Tuyết vội chuyển đề tài.
“Nấu xong rồi, nhưng.”
“Hôm nay có nấu món bò kho tôi thích ăn không?”
“Có chứ. Được rồi, mọi người mau rửa tay đi, tôi bê đồ ăn lên bàn”
Cả nhà ngày nào cũng có thể ở bên nhau, vui vẻ ăn cơm, trò chuyện về những điều vụn vặt trong cuộc sống.
Với Phong Thiên Tuyết, điều này đã là một loại hạnh phúc rồi, cô rất quý trong cuộc sống hiện tại, không muốn bị bất cứ ai quấy rầy.
Nếu Dạ Chẩn Đình là một người bình thường thì có lẽ vẫn có thể để ba con nhận nhau, mọi người đều vui.
Nhưng tiếc là anh không phải.
Tối hôm kia, lúc họ ôm nhau ngủ, cô đã từng có ý định muốn nói cho anh sự thật, cả nhà đoàn tụ…
Cho dù những lời Trịnh Ngọc Lâm nói sau đó cũng không hề khiến Phong Thiên Tuyết nghi ngờ về anh.
Nhưng hôm nay, sự xuất hiện của Lăng Long khiến Phong Thiên Tuyết lần nữa xua tan suy nghĩ ba con nhận nhau.
Buổi tối, Phong Thiên Tuyết một mình nằm trên giường, cô nhìn mu bàn tay bị thương, nhớ đến tất cả những chuyện xảy ra hôm nay, trong lòng rối bời, vô cùng khó chịu.
Trước đó cô chỉ cảm thấy Dạ Chẩn Đình vui giận thất thường, lại có liên quan đến cái chết của ba cô nên không thích hợp để làm một người ba.
Bây giờ Phong Thiên Tuyết lại nghĩ đến một vấn đề khác, giữa cô và Dạ Chẩn Đình có một khoảng cách không thể nào vượt qua được.
Không chỉ là tính cách mà còn có sự ngăn trở của một vài người, hơn cả là thân phận, địa vị và bối cảnh gia đình.
Bây giờ cô chỉ là một nhân viên bình thường, ngay cả sống cũng là một vấn đề, còn anh đứng tít trên cao, thân phận quyền quý.
Họ hoàn toàn không phải người cùng một thế giới.
Lúc ba còn sống đã từng nói với cô, hễ là người làm kinh doanh có địa vị cao quý thì không được tự do trong chuyện hôn nhân, hoặc là liên hôn thương mại với chính trị, hoặc là liên hôn giữa hai kẻ mạnh với nhau, tất cả đều kết hôn vì lợi ích của gia tộc.