“Vậy ư?”
Dạ Chấn Đình nhìn chằm chằm Phong Thiên Tuyết với vẻ lạnh lùng, đưa tay lướt qua bộ váy bằng sa tanh của cô, nhếch miệng cười khẩy, “Mặc như vậy mà chỉ nói chuyện?”
“Bộ váy này.”
“Sảnh tiệc bên ngoài lớn vậy có đầy chỗ để nói chuyện mà?” Lăng Long ngắt lời Phong Thiên Tuyết, nện bước tao nhã đi tới, “Tôi thấy, hai người không chỉ nói chuyện đơn giản vậy đâu?”
“Cô là người chuẩn bị bộ váy này còn gì?”
Phong Thiên Tuyết trừng mắt nhìn cô ta với vẻ phẫn nộ, cô ta nói xấu có thì được, nhưng cô không thể liên lụy Sở Tử Mặc.
“Là tôi chuẩn bị, nhưng cũng cần cô chịu mặc nữa!” Lăng Long nhướng mày cười khẩy, “Chẳng lẽ tôi kề dao vào cổ cô ép cô mặc sao?”
“Cô…”
“Cô ấy nói đúng đấy” Dạ Chấn Đình ngắt lời Phong Thiên Tuyết, giơ tay hung hăng bóp má cô, “Chính cô vô liêm sỉ mà còn oán trách người khác!”
Phong Thiên Tuyết kinh ngạc mở to mắt, cô hoàn toàn không ngờ rằng Dạ Chấn Đình lại nói cô như vậy…
Vô liêm sỉ?
Rốt cuộc ai là người vô liêm sỉ quấn lấy cô?
“Buông cô ấy ra!”
Sở Tử Mặc đưa tay định đẩy Dạ Chấn Đình ra nhưng bị Dạ Chấn Đình đám ngã ra đất.
“Á! Tử Mặc.”
Phong Thiên Tuyết sợ hãi hố lên định xông tới, nhưng bị Dạ Chấn Đình kéo cổ
tay, sức mạnh này gần như sắp bóp nát xương cô.
“Thả tôi ra!” Phong Thiên Tuyết phẫn nộ giãy giụa.
Lúc này Sở Tử Mặc ngã ra đất, mũi chảy máu ròng ròng…
Lăng Long và Văn Ly đứng bên cạnh đều hoảng sợ, sắc mặt hai người tái
mét, không dám thở mạnh.
Dạ Huy đứng ở cửa vội vàng đóng cửa lại, đi vào trong.
“Dạ Chấn Đình, anh điên rồi sao?” Phong Thiên Tuyết kích động hét lên, “Có chuyện gì thì nhằm vào tối đây này, tại sao lại đánh anh ấy?”
“Cô xót à?” Dạ Chấn Đình giữ gáy cô, đẩy cô đến trước mặt mình, nghiến răng chất vấn, “Cô đã hứa với tôi thế nào? Hả?”