“Tôi hiểu” Phong Thiên Tuyết nặn ra nụ cười gượng gạo, “Bây giờ không giống ngày xưa, bây giờ Tư Thị mới là trách nhiệm của anh!”
“Vậy em phải làm sao đây?” Tư Hạo Hiên vô cùng đau lòng.
“Anh ta sẽ không làm gì tôi đâu” Phong Thiên Tuyết tỏ ra thoải mái nói, “Anh không cần lo lắng cho tôi.”
“Anh ta sẽ không làm gì em?” Tư Hạo Hiên nhìn áo choàng tắm trên người cô, ánh mắt trở nên vô cùng phức tạp, “Trước kia em kiêu ngạo thanh cao cỡ nào, còn bây giờ..”
Nói đến đây, anh ta không nói tiếp được, hai bàn tay nắm chặt thành nắm đấm, trong mắt có vẻ bất lực và không cam lòng với số phận.
Phong Thiên Tuyết biết anh ta hiểu lầm, nhưng cô không muốn giải thích, chỉ cười đắng chát: “Đúng vậy, vì đâu mà tôi ra nông nỗi này?”
Câu này khiến bầu không khí lại trở nên ngượng ngập.
Lúc trước nếu không phải nhà họ Tư gió chiều nào theo chiều nay, biết được nhà họ Phong phá sản liền lập tức hủy hôn thì cô đã không rơi vào bẫy của Bạch Lộ, làm ra những chuyện kia, càng không rơi vào kết cục như vậy…
Vì vậy cô ra nông nỗi này cũng có trách nhiệm rất lớn của Tư Hạo Hiên.
“Tôi xin lỗi… Tư Hạo Hiên áy náy cúi đầu.
“Sao rồi? Nghĩ xong chưa?”
Dạ Chẩn Đình cất giọng ngang ngược và kiêu ngạo có thể chi phối vận mệnh của người khác.
“Sếp Dạ, tôi nghĩ chúng ta nên nói chuyện riêng”
Tự Hạo Hiện vẫn chưa hết hi vọng, muốn bảo vệ cả hai bên.
“Tôi không rảnh nói chuyện với anh.” Dạ Chẩn Đình ngồi xuống ghế sofa, vắt chân một cách ngạo mạn, “Cho anh thêm mười giây, mang cô ấy đi hay là mang nó đi…”
Anh hất mũi chân về phía sợi dây chuyền hồng ngọc trên bàn, “Tự chọn đi!”
“Tôi.” Tư Hạo Hiên còn muốn nói gì đó thì điện thoại bỗng vang lên, anh ta lập tức đi sang bên cạnh nghe, “A lô, gì cơ ạ?”
“Ba đừng sốt ruột, con đang nghĩ cách, con biết con biết, con gọi lại cho ba sau.”
Cúp máy, Tư Hạo Hiên vội vàng tiến lên cầu xin Da Chấn Đình, “Sếp Dạ, anh đừng tuyệt tình như thế? Chấm dứt toàn bộ dự án là tổn thất quá lớn với chúng tôi.”
“Cho nên?” Dạ Chẩn Đình nhướng mày cười khẩy.
“Tôi…”
Tư Hạo Hiên yên lặng giây lát, Dạ Chấn Đình là thần chi phối vận mệnh, anh muốn ai chết thì người đó phải chết.
Hoàn toàn không có gì để thương lượng hết.
“Ba giây cuối cùng” Dạ Chấn Đình giơ ngón tay, bắt đầu đếm ngược, “Ba!”
“Sếp Dạ..”
“Hai!”
“Sếp Dạ, coi như tôi cầu xin anh.”
“Anh còn dài dòng nữa thì ngay cả cơ hội lựa chọn cũng không có đâu”
Dạ Chẩn Đình nhíu mày, khuôn mặt lộ rõ vẻ mất kiên nhẫn.
“Tôi…”
Tư hạo Hiên nhìn sợi dây chuyền hồng ngọc kia rồi lại nhìn Phong Thiên Tuyết, trong mắt ngập tràn vẻ rối bời đấu tranh tư tưởng.