Phong Thiên Tuyết đi vào tòa nhà công ty với vẻ mặt thẹn thùng, vừa vào đã thấy tất cả đồng nghiệp đứng chỉnh tề thành hai hàng, cúi đầu với vẻ kính trọng: “Chủ tịch!”
Cô giật mình, ngây ngốc sững sờ tại chỗ.
A Lục bên cạnh không ngừng nháy mắt với cô, lúc này cô mới kịp phản ứng, quay lại nhìn…
Dạ Chấn Đình với dáng người thon dài thẳng tắp đi tới giữa ánh sáng mặt trời, khiến người ta có cảm giác uy hiếp đến ngạt thở!
Phong Thiên Tuyết cuống quít lùi sang một bên, căng thẳng cúi đầu xuống, không dám thở mạnh.
Dạ Chẩn Đình mắt nhìn thẳng, sải bước tiến lên, khi đi qua người cô thì đột nhiên dừng bước, lạnh lùng nhắc nhở: “Đến trễ ba mươi lăm giây, phạt cô dọn bể bơi!”
“Tôi..” Phong Thiên Tuyết vốn định giải thích, nhưng rồi lại hèn mọn gật đầu, “Vâng, thưa chủ tịch!”
Tiếng bước chân xa dần, Phong Thiên Tuyết chậm rãi ngẩng đầu, tức giận trừng mắt nhìn bóng lưng ngang tàng, tuy trông rất giống bạn trai cô nhưng nhìn thế nào cũng thấy đáng ghét.
Thật muốn đạp cho một phát!
Dạ Chấn Đình đi vào thang máy, lúc quay người, anh ngước mắt nhìn về phía cô…
Phong Thiên Tuyết lập tức trở mặt, vẻ phẫn nộ, chán ghét ban nãy lập tức biến thành vẻ vui cười cung kính, giả tạo không chịu nổi!
Cửa thang máy chậm rãi đóng lại, Phong Thiên Tuyết cuối cùng cũng thở phào một hơi…
“Thiên Tuyết, Thiên Tuyết.”
Một giọng nói vang lên, cắt ngang mạch suy nghĩ của Phong Thiên Tuyết.
Phong Thiên Tuyết hoàn hồn, cười giả lả chào hỏi, “A Lục!”
“Cô không sao chứ?” A Lục kéo cô đứng đợi thang máy, “Nhìn sắc mặt cô không tốt lắm”
ngon.” “Không sao” Phong Thiên Tuyết lắc đầu, “Chắc là tối qua ngủ không
“Thảo nào tinh thần không ổn định, cản đường chủ tịch cũng không biết” A Lục cười trêu ghẹo, “May cho cô là chủ tịch chỉ phạt cô dọn bể bơi đấy, nếu là người khác thì xong đời”
“Cô đừng nói đùa.” Phong Thiên Tuyết khẽ giải thích, “Tôi và chủ tịch không có gì cả.”
“Sao có thể, hôm đó chủ tịch ôm cô rất chặt, vô cùng căng thẳng.”
“Sao có thể, cô nhìn nhầm rồi.”
“Thang máy đến rồi, mau vào đi.”
Phong Thiên Tuyết đi lên tầng sáu mươi tám với tâm trạng thấp thỏm, khi chuẩn bị ngồi vào vị trí làm việc thì Văn Ly đến đây thông báo: “Cô tạm thời không cần làm việc, giao cho Tây Tây đi, cô đi dọn bể bơi vô cực, dọn xong thì trở lại báo cáo.
“Vâng” Phong Thiên Tuyết tủi thân đi đến bể bơi vô cực.
Hôm nay mặc dù ánh nắng rực rỡ, nhưng nhiệt độ khá thấp, xuống nước vẫn hơi lạnh.
Chương 237
Phong Thiên Tuyết cởi tất và giày, xắn ống quần bắt đầu dọn bể bơi.
Có kinh nghiệm lần trước, lần này cô dọn thuần thục hơn nhiều.
Thậm chí khi cô quay người, bên cạnh đột nhiên xuất hiện một người cũng không bị dọa sợ hết hồn như lần trước.
Cô chỉ là sững sờ giây lát rồi lập tức cung kính chào: “Chào chủ tịch!”
Dạ Chấn Đình ngồi trên ghế dựa, bàn tay quay điện thoại siêu mỏng.
Phong Thiên Tuyết ở bên cạnh lặng lẽ dọn dẹp, không dám trêu chọc anh.
“Lương bây giờ của cô là bao nhiêu?” Dạ Chấn Đình đột nhiên mở miệng hỏi cô.
Phong Thiên Tuyết đang lau sàn, nghe thấy câu này thì lập tức dừng động tác, quay đầu nhìn anh với vẻ sợ hãi: “Ban đầu ở bộ phận hành chính và bộ phận an ninh là tám nghìn, sau khi chuyển tới văn phòng chủ tịch là hai mươi nghìn.”
“Có muốn kiếm tiền không?” Dạ Chẩn Đình trưng ra điệu bộ ban ơn.
“Muốn.” Phong Thiên Tuyết gật đầu.
Dạ Chấn Đình ngoắc ngón tay.
Phong Thiên Tuyết dè dặt lại gần.
Dạ Chấn Đình đưa cho cô một bản báo cáo chụp X quang: “Đến bệnh viện khuyên sếp Tường uống thuốc xổ để thải con chip ra, tôi cho cô một triệu!”
Phong Thiên Tuyết trợn tròn mắt, cô suýt nữa quên mất chuyện này, vội vàng hỏi: “Ông ấy vẫn chưa thải ra được con chip?”
“Chưa, uống thuốc xổ hai lần đều vô dụng” Dạ Chẩn Đình khẽ nhíu
mày, “Ông lão ngoan cố không chịu uống nữa. Ngày mai là thứ sáu, chỉ cần hôm nay cô đưa con chip đến trước mặt tôi, một triệu sẽ lập tức chuyển vào tài khoản của cô.”
“Được được được” Phong Thiên Tuyết kích động vô cùng, “Tôi dọn xong sẽ đi ngay”
“Không cần dọn nữa, đi luôn bây giờ” Dạ Chẩn Đình làm tư thế biến mau, “Nhiệm vụ hôm nay của cô là lấy được con chip!”
“Rõ, tôi đi làm ngay”
Phong Thiên Tuyết đi chân trần vội vàng chạy ra ngoài, chạy mấy bước lại quay về xách giày lên, cười ngây ngô với Dạ Chấn Đình.
Kiếm tiền thật là vui!
Dạ Chẩn Đình nhìn theo bóng lưng cô, bên môi nở nụ cười khẩy, người phụ nữ này tham tiền thật đấy!
Phong Thiên Tuyết báo cáo với Văn Ly một tiếng rồi đi giày, vội vàng về nhà.
Vừa vào nhà đã kêu to: “Thím Chu, thuốc lần trước cho Tiểu Tứ Bảo uống còn không thím?”
Chương 238
“Thuốc gì vậy?” Thím Chu nhất thời không kịp phản ứng.
“Không uống thuốc, không uống thuốc” Tiểu Tứ Bảo trong lồng kêu to.
“Im miệng.”
Phong Thiên Tuyết quát nó một câu rồi nói với thím Chu, “Cái thuốc màu xanh mà lần trước Tiểu Tứ Bảo vừa uống xong liền thải ra con chip ngay ấy.”
“Còn non nửa lọ, sao vậy? Cô bị táo bón à?”
“Không phải, công ty có người cần dùng. Thím nấu giúp tôi một nồi cháo xương bò trước rồi làm mấy cái bánh bao chay, há cảo, bánh bao rau dại, sau đó mua giỏ hoa quả, tôi muốn mang đến bệnh viện thăm người bệnh.”
“Được.”
Phong Thiên Tuyết về phòng trông Nguyệt Nguyệt bị ốm một lát.
Một rưỡi chiều, thím Chu đã làm xong xuôi, thuốc cũng tìm thấy.
Phong Thiên Tuyết lập tức xách đồ chạy đến bệnh viện.
Trên xe, cô thấy trên lọ thuốc viết “uống vào thông ngay”, cái tên này đúng là quá hình tượng, uống vào thông ngay!
Đến nơi, Phong Thiên Tuyết mới phát hiện đây chính là nơi tối qua Nguyệt Nguyệt khám bệnh, bệnh viện Thánh Tâm!
Bệnh viện Thánh Tâm là bệnh viện tư nhân tốt nhất thành phố Hải, điều trị theo quy trình, không cần bệnh nhân và người nhà chạy lên chạy xuống làm thủ tục, mỗi bệnh nhân đều có y tá và bác sĩ riêng.
Phục vụ khá tốt, trình độ chữa bệnh khá tốt và tất nhiên, việc phí cũng khá đắt!
Lôi Vũ chờ Phong Thiên Tuyết ở cổng rồi dẫn cô đi tìm ông Tưởng.
Ông cụ đáng thương nằm một mình trong phòng bệnh xa hoa, hai mắt đờ đẫn nhìn lên trần nhà.
Chỉ mới hai ngày ngắn ngủi, ông Tưởng đã gầy đến nỗi da bọc xương, bất cứ loại thuốc gì ông ta cũng kháng cự quyết liệt.
Y tá cầm thuốc định tới gần, ông ấy đã nổi cáu: “Đi ra, tôi không uống… Tôi thà chết cũng không uống thuốc xổ.”
Y tá bất đắc dĩ lui ra, lắc đầu nói với Lôi Vũ: “Viện trưởng Lôi, chúng ta thật sự hết cách, dù có nói gì ông Tưởng cũng không chịu uống.”
“Cũng không trách ông ấy được, sếp Tưởng đã uống thuốc xổ năm lần, người đã suy nhược nên dĩ nhiên không chịu uống tiếp.” Lôi Vũ nhíu mày thở dài, “Huống hồ, cho dù uống tiếp cũng chưa chắc có thể bài tiết ra ngay được.”
“Tôi có một loại thuốc, uống vào nhất định có thể thải ra” Phong Thiên Tuyết móc ra cái lọ “uống vào thông ngay”, đung đưa rồi cười thần bí, “Tôi đã dùng thử rồi, có hiệu quả lắm!”.
“Ồ.” Lôi Vũ chớp mắt mấy cái, “Theo kinh nghiệm của tôi, thuốc này chắc không phải là thuốc chính thống… Nhưng Dạ Vương đã bảo cô thử thì cô cứ thử đi.”
“Ừm.” Phong Thiên Tuyết xách thức ăn và giỏ hoa quả đã chuẩn bị từ trước đi vào phòng bệnh.
“Biến.”
Ông Tưởng đang định nổi cáu, khi nhìn thấy Phong Thiên Tuyết thì sửng sốt, “Là cô à?”
Chương 239
“Ông vẫn nhớ tôi à?” Phong Thiên Tuyết hơi xấu hổ, “Chuyện lần trước.”
“Lần trước cám ơn cô, nếu không có cô thì cái mạng già này đã không còn”.
Ông Tưởng lập tức tỏ thái độ thân thiết.
“Ông đừng khách sáo, đây là bữa trưa tôi mang cho ông, ông nếm thử xem có thích không? Trước kia ba tôi rất thích ăn những món này.”
Phong Thiên Tuyết bày món ngon thím Chu làm lên bàn.
Ông Tưởng nhìn thấy những món ăn này thì không khỏi nước mắt rơi đầy mặt: “Đã hai ngày tôi không ăn cơm ngon miệng rồi, cái đám súc sinh đó không cho tôi cơm ăn mà chỉ bắt tôi uống thuốc xổ”
“Ông mau nếm thử đi.” Phong Thiên Tuyết múc cho ông ta một bát cháo xương bò, “Thím Chu nhà tôi tự mình làm đấy, từ nhỏ tôi đã thích ăn rồi.”
“Cảm ơn cô.” Ông Tưởng nếm một ngụm, suýt nữa rơi nước mắt, “Ngon, ngon quá!
“Ông cứ ăn từ từ, vẫn còn nữa.”
Phong Thiên Tuyết săn sóc ông Tưởng dùng cơm, làm quen với ông Tưởng, còn đấm chân cho ông ta nữa.
Suốt buổi chiều, hai người liền trở thành bạn thân không giấu nhau chuyện gì.
Ông Tưởng nói với vẻ thân thiết: “Tiểu Phong, đừng đứng nữa, mau ngồi đi.”
“Tôi không ngồi đầu” Phong Thiên Tuyết không muốn quanh co lòng vòng nữa, bèn móc lọ thuốc ra, “Ông Tưởng, thực ra tôi tới để làm nhiệm vụ. Tôi biết ông rất bài xích uống thuốc, nhưng tôi cam đoan, chỉ cần uống xong lọ thuốc này, ông nhất định có thể bài tiết ra con chip, đây là lần cuối cùng”
Ông Tưởng chau mày: “sếp Dạ bảo cô đến hả?”
“Đúng vậy. Phong Thiên Tuyết thành thật gật đầu, “Những thuốc này là tôi lấy từ nhà, tôi đã dùng thử rồi, có hiệu quả lắm, thật đấy”
“Được, tôi uống!”
Ông Tưởng nhắm mắt lại, uống một hơi cạn sạch lọ “uống vào thông ngay”.
Phong Thiên Tuyết vội vàng bừng cốc nước ấm cho ông ta súc miệng.
“Đây là thứ quái quỷ gì thế? Vừa đắng vừa thổi vừa chát!”
Ông Tưởng chau mày, gương mặt khó chịu đến mức vặn vẹo.
“Chỉ là một loại thuốc trị táo bón thôi.”
Phong Thiên Tuyết vừa dứt lời, sắc mặt ông Tưởng bỗng thay đổi, ông ta hô to, “Mau dìu tôi vào WC”
“Mau mau mau!” Lôi Vũ vội vàng gọi bác sĩ nam bên ngoài.
Mấy bác sĩ nam đi vào xử lý, Lôi Vũ kéo Phong Thiên Tuyết ra ngoài đợi.
Phong Thiên Tuyết đi đi lại lại trong hành lang, lòng nóng như lửa đốt cứ như ông chồng đang chờ vợ sinh con.
Nửa tiếng sau, một bác sĩ nam kích động đi ra thông báo: “Ra rồi!”
“Hả? Con chip ra rồi? ” Phong Thiên Tuyết kích động hỏi.
“Đúng vậy.” Bác sĩ nam dùng nhíp kẹp con chip giơ lên cao.
“Cuối cùng cũng ra rồi!”
Chương 240
“Tốt quá rồi!”
Phong Thiên Tuyết kích động suýt nữa nhảy dựng lên.
Bốn mươi phút sau, Phong Thiên Tuyết cầm con chip đi đến văn phòng chủ tịch ở tầng sáu mươi tám…
Chưa bao giờ Phong Thiên Tuyết rạng rỡ, vui sướng như bây giờ, nghĩ đến chuyện sắp có một triệu trong tay, cô quả thực muốn cười ra tiếng.
“Sếp Dạ, tôi cầm con chip về rồi đây!”
Phong Thiên Tuyết đứng trước bàn làm việc, đưa chiếc hộp trong tay ra bằng tư thế vô cùng trang trọng.
Con chip ánh vàng rực rỡ nằm trong hộp, đây là con chip thất lạc rất lâu, tốn kém mấy tỷ tìm kiếm, bây giờ cuối cùng cũng tìm lại được…
Một lúc lâu sau, Dạ Chẩn Đình mới dời ánh mắt khỏi máy tính bảng, ngước mắt nhìn Phong Thiên Tuyết.
Ánh mắt này không có vẻ vui mừng và tán thưởng như mong đợi mà ngược lại lạnh lùng như băng.
“Sao vậy?” Trong lòng Phong Thiên Tuyết thấp thỏm bất an.
Dạ Chấn Đình không nói gì, chỉ là lạnh lùng giơ tay ra hiệu.
Dạ Huy tiến lên nhận con chip, thuần thục bỏ vào dụng cụ kết nối, cắm vào máy tính.
Vách tường màu trắng sau lưng Dạ Chấn Đình đột nhiên biến thành màn hình chiếu, hiện ra một ký hiệu S tượng trưng cho Thịnh Thiên, ngay sau đó là một vòng tròn đang xoay tròn…
Phong Thiên Tuyết rướn cổ sán lại nhìn, cô rất tò mò không biết rốt cuộc bên trong con chip có giá trị rất lớn này chứa cái gì?
Vòng tròn kia xoay tròn rất lâu nhưng vẫn không có tiến triển gì.
“X…”
Sau một loạt tạp âm, màn hình chớp lên một cái, “ầm” một tiếng, máy tính bắt đầu bốc khói.
Phong Thiên Tuyết giật mình, vội vàng lui lại.
Dạ Huy tiến lên tắt nguồn điện, lấy con chip ra, nó đã cháy khét biến dạng.
“Chuyện gì thế này?” Phong Thiên Tuyết kinh ngạc hỏi.
Dạ Huy nhìn về phía Dạ Chẩn Đình, sau khi nhận được chỉ thị, anh ta giải thích: “Để phòng ngừa bị người ta đánh cắp bí mật trong con chip, chúng tôi đã lắp đặt trang bị tự hủy, một khi con chip bị mất trộm mười ngày, nó sẽ tự động hủy.”
“Hả?” Phong Thiên Tuyết mở to hai mắt, sững sờ một lúc lâu mới hoàn hồn, “Từ khi con chip mất đến bây giờ đã gần một tháng, vậy… Các anh đã biết tìm lại con chip cũng vô dụng, vì sao còn tốn nhiều công sức đi tìm như vậy?”
“Nếu không tiếp tục tìm kiếm, đối thủ làm sao có thể buông lỏng cảnh giác?” Dạ Huy hỏi lại.
“Chỉ vì chuyện này?” Phong Thiên Tuyết không sao hiểu được, “Vậy tại sao còn bảo tôi đi tìm ông Tưởng…”
“Một ngày ông Tưởng không bài tiết ra con chip, ông ấy sẽ còn bị người ta để mắt” Dạ Huy giải thích, “Sếp Dạ làm vậy để bảo vệ ông ấy.”
“Vậy, vậy buổi họp báo ngày mai… Phong Thiên Tuyết hỏi với vẻ bối rối bất an, “Bây giờ con chip đã hỏng, các anh định làm gì?”
“Từ ngày thứ bảy con chip bị mất trộm, tôi đã tạo ra con chip mới thay thế rồi.”
Dạ Chẩn Đình móc từ trong điện thoại ra con chip mới, giống con chip cũ y như đúc…
“Cho nên trong buổi họp hôm thứ tư, anh nói chắc nịch rằng trước khi trời tối con chip nhất định sẽ trở về…”
Phong Thiên Tuyết vỡ lẽ, “Hóa ra con chip mới nằm trong tay anh!”