Nguyệt Nguyệt lao vào lòng Phong Thiên Tuyết trước, vòng tay ôm cổ cô rồi chỉ về phía ban công, lo lắng nói: “Mẹ ơi, Tiểu Tứ Bảo tức giận rồi, nó nhốt mình trong lồng không ra ngoài, còn nhổ lông của mình nữa”
“Rõ ràng là đã làm sai mà còn dùng cách này để trừng phạt chúng ta” Thần Thần nghiêm túc nói, “Mẹ, lần này chúng ta không được dung túng nó”
“Đúng vậy, sáng nay nó còn ị vào bát cháo xương bò của chúng con, làm hỏng kết tinh công sức lao động của bà, hại chúng con chỉ có thể ra ngoài ăn sáng, thật không ra thể thống gì.”
Long Long nghĩ đến chuyện lúc sáng vẫn rất tức giận.
“Nhưng nhổ lông cũng không tốt mà, liệu nó có bị trầm cảm không?” Phong Thiên Tuyết có chút lo lắng, “Đưa nó đi gặp bác sĩ đi”
“Đúng vậy, con cũng nghĩ nên đưa nó đi gặp bác sĩ.” Cái miệng nhỏ nhắn của Nguyệt Nguyệt méo mó, đôi mắt to như quả nho tím long lanh nước mắt, “Tuy rằng con rất giận nó, nhưng nhìn nó như thế này con lại đau lòng”
“Tam Bảo đừng lo lắng, ăn cơm xong chúng ta sẽ đưa Tiểu Tứ Bảo đến gặp bác sĩ”
Phong Thiên Tuyết hôn lên khuôn mặt nhỏ của Nguyệt Nguyệt, dịu dàng an ủi.
“Mọi người chiều nó quá mức rồi” Thần Thần thở dài như người lớn, “Haizz, lòng dạ đàn bà!”
“Đúng vậy, phụ nữ thật là phiền phức” Long Long bĩu
môi, vẻ mặt khinh thường, “Tiểu Tứ Bảo cũng là con gái, cho nên mới phiền phức như vậy” .
“Hai đứa không thể như vậy…” Phong Thiên Tuyết kiên nhẫn răn dạy, “Tiểu Tứ Bảo cũng là một thành viên trong gia đình chúng ta, là người thân của chúng ta…”
“Cốc cốc cốc!”
Phong Thiên Tuyết đang nói chuyện, bên ngoài đột nhiên có tiếng gõ cửa, cô nhanh chóng đặt Nguyệt Nguyệt xuống rồi đi tới mở cửa, “Có phải bà đi mua đồ về rồi không?”
Mở cửa ra, một nhân viên chuyển phát nhanh đứng bên ngoài cửa đưa cho cô một hộp quà tinh xảo, “Phong Thiên Tuyết đúng không? Có người tặng quà cho cô, mời cô ký nhận!”
“Ai tặng vậy?”
Phong Thiên Tuyết cầm thiệp lên xem, bên trên viết là Dạ Chẩn Đình, cô giật mình, làm sao anh biết được địa chỉ nhà cô?