Dạ Chấn Đình phong độ làm động tác mời, sau đó đưa Lăng Long ra ngoài.
Lăng Long nhìn xoáy vào Phong Thiên Tuyết, ánh mắt lạnh toát.
Phong Thiên Tuyết ngồi trên ghế nhìn bóng lưng họ, thầm nghiến răng nghiến lợi mắng: Cặn bã!
Các động nghiệp quay lại làm việc, Phong Thiên Tuyết cũng cố gắng kiềm chế tâm trạng, tiếp tục thu dọn tài liệu.
Một lúc sau, Văn Ly đi vào ra lệnh: “Tiểu Phong, đến phòng làm việc chủ tịch quét dọn đi”
“Tôi.”
“Nhanh lên, mang cả giẻ và cây lau nhà”
Văn Ly dặn xong lại vội vàng rời đi.
Phong Thiên Tuyết chỉ đành đến phòng dụng cụ lấy dụng cụ lau dọn rồi đến phòng làm việc của chủ tịch.
Cách vài bước chân, cô thầm nghĩ, liệu có gặp Dạ Chấn Đình và Lăng Long không?
Liệu có nhìn thấy cảnh tượng không nên thấy không?
Đang định gõ cửa thì cửa bật mở, Dạ Huy ở đối diện đi ra, thấy cô thì hơi gượng gạo: “Phong.”
Lời đến bên miệng thì đổi lại: “Có việc gì?”
“Chị Văn bảo tôi đến dọn dẹp”
Ánh mắt Phong Thiên Tuyết lướt qua vai Dạ Huy nhìn vào bên trong.
Dạ Chẩn Đình ngồi trên sofa đưa lưng về phía cô, bên cạnh là Lăng Long cười tươi như hoa ghé sát đến anh, thấp giọng thì thầm bên tai anh.
Hai người thân mật và vô cùng mập mờ.
Trái tim Phong Thiên Tuyết bỗng chốc thắt chặt, vội dời mắt đi, cúi đầu nói: “Không tiện thì đợi lát nữa tôi lại đến vậy?
Nói xong, cô chuẩn bị rời đi.
“Đợi đã”
Giọng nói dễ nghe của một người phụ nữ truyền tới.
Dạ Huy nhắm mắt, bộ dạng như hao tổn tâm trí.
“A Huy, vừa rồi tôi bất cẩn làm đổ rượu vang, phiền anh để cô ấy vào lau dọn một chút.”
Lăng Long nói chuyện với Dạ Huy rất khách sáo, nhưng cũng mượn sự khách sáo này để ra lệnh cho Phong Thiên Tuyết làm việc.
Dạ Huy khó xử nhìn Phong Thiên Tuyết.
Phong Thiên Tuyết đợi hai giây, Dạ Chẩn Đình không lên tiếng.
Cô chỉ đành cầm dụng cụ dọn dẹp đi vào.
Lúc này, Lăng Long đã ngồi sang một bên, có khoảng cách nhất định với Dạ Chẩn Đình.
Nhưng hai người vẫn ngồi cạnh nhau trên cùng một sofa, khoảng cách rất gần.