Nguyệt Nguyệt ngồi ở bàn trang điểm trong phòng, vừa tết tóc cho búp bê Barbie của cô bé vừa lẩm bẩm trò chuyện với búp bê…
“Tiểu Ngũ Bảo, hôm nay đi nhà trẻ phải ngoan ngoãn đấy, phải uống nhiều nước, ăn ít kẹo thối nếu không sẽ sâu răng, đi nha sĩ đau lắm đó”
Sau đó bé lại thay váy cho búp bê Barbie khác: “Tiểu Lục Tử, em phải nghe lời chị, hôm nay học vẽ không được bôi màu lên váy, biết chưa?”
“Ha ha, đã là Lục Bảo rồi cơ à? Trong tủ của cháu còn mấy con búp bê nữa, có phải đều có tên hết không?”
Thím Chu đứng đằng sau chải đầu tết tóc cho Nguyệt Nguyệt, nhìn bộ dạng đáng yêu của cô bé bà không cảm thấy mệt mỏi chút nào.
“Đúng vậy ạ, đúng đó bà, đều có tên hết, đã đến Cửu Bảo rồi bà ạ!”
Bé Nguyệt Nguyệt nghiêng đầu, cười vui vẻ: “Chờ mẹ về cháu sẽ giới thiệu cho mẹ thành viên mới của gia đình chúng ta!”
“Được, được, được…
“Mẹ về rồi!”
Đúng lúc này, Phong Thiên Tuyết xách vài túi đồ ăn sáng đặc sắc vào nhà, hộ to: “Đại Bảo, Nhị Bảo, Tam Bảo, xem mẹ mua cái gì ngon cho các con này?”
“Me…”
Ba đứa bé cùng xông lại.
Thần Thần vẫn còn giữ thức ăn cho vẹt, Tiểu Tứ Bảo ăn ngay trong bàn tay cậu bé không ngừng nghỉ.
Long Long vừa kéo quần vừa chạy ra ngoài, thậm chí còn chẳng biết giấy vệ sinh vướng chân mình, tờ giấy kéo dài sau lưng giống như một cái đuôi màu trắng.
“Me oi, mę ơi.”
Nguyệt Nguyệt tết được một bên tóc, tóc bên còn lại vẫn còn xõa ra.
Thím Chu cầm lược đuổi theo sau, bà vội nói: “Nguyệt Nguyệt đừng chạy, tóc bên kia còn chưa buộc dây chun đâu.”
“Mę.
“Ôi nào nào, chậm chút đã, chậm chút đã!”
Phong Thiên Tuyết ngồi xổm xuống, dang hai tay ôm ba đứa bé lao vào ngực mình, rồi lại bị bọn nhỏ mũm mĩm đáng yêu đầm cho ngã xuống đất.
Tuy mông hơi đau nhưng trong lòng lại vô cùng ngọt ngào.