Phong Thiên Tuyết không thể không bội phục Dạ Chấn Đình, suy nghĩ thấu đáo, bày mưu tính kế, nắm chắc mọi chuyện trong tay…
Cô phát hiện trước kia mình chưa bao giờ thực sự hiểu được Dạ Chấn Đình.
Trong ấn tượng của cô, anh chỉ là một tên ma quỷ lạnh lùng vô tình, buồn vui thất thường, nhưng lần này cô nhìn thấy được tài năng lưu tính sâu xa của anh!
Quả thực lợi hại!
Một hồi lâu sau Phong Thiên Tuyết mới hoàn hồn, cô cảm thán: “Tốn nhiều nhân lực tài lực vật lực như vậy mới tìm được con chip, vậy mà chỉ để đối thủ buông lỏng cảnh giác, xem ra giá trị con chip này lớn hơn nhiều so với tưởng tượng của tôi.”
“Cuối cùng cô cũng thông minh ra rồi đấy.” Dạ Chấn Đình hơi nhếch khóe môi.
“Vậy..” Phong Thiên Tuyết cắn môi, lấy can đảm hỏi, “Một triệu tiền thưởng của tôi không thành vấn đề chứ?”
“Tất nhiên không thành vấn đề.” Dạ Chẩn Đình nhún vai, “Cô mang con chip về nhanh như vậy, tôi phải thưởng cho cô gấp đôi mới đúng!”
“Hai triệu?” Phong Thiên Tuyết mừng rỡ phát điện, “Cám ơn sếp Dạ, cám ơn cám ơn!”
Cô lập tức lấy ra tờ giấy đã ghi thông tin thẻ ngân hàng, mở ra ngay ngắn rồi đưa cho Dạ Huy, “Anh chuyển vào thẻ này là được, làm phiền anh rồi, hì hì!”
“Ấy..” Dạ Huy nhận tờ giấy, nhìn Dạ Chấn Đình với vẻ dè dặt.
“Hai triệu, không thiếu một đồng, nhưng..” Dạ Chấn Đình đẩy máy tính bảng ra trước mặt cô, “Trước hết cô hãy giải thích cho tôi cái này.”
Phong Thiên Tuyết cầm lấy máy tính bảng, vừa xem da đầu cô liền tệ dại…
Trên màn hình máy tính bảng mở một tin tức, đó là hot search hôm nay.
Mợ chủ nhà họ Tư Bạch Lộ tham gia bữa tiệc danh giá Hải Thiên lần thứ chín, trở thành tiêu điểm hội trường dựa vào một sợi dây chuyền hồng ngọc thất truyền đã lâu của hoàng thất nước Pháp!
Trên ảnh, Bạch Lộ vô cùng tỏa sáng, nụ cười rực rỡ, sợi dây chuyền hồng ngọc lấp lánh trước ngực cô ta…
Phong Thiên Tuyết cuống quýt đóng trang web lại, không ngờ còn có vô số tin tức đưa tin về chuyện này.
Lúc này Bạch Lộ đã trở thành tiêu điểm chú ý của mọi người dựa vào sợi dây chuyền hồng ngọc!
“Cái này, cái này.”
Phong Thiên Tuyết cúi đầu, lắp bắp, không biết nên giải thích thế nào.
Thậm chí cô không dám ngẩng đầu nhìn Dạ Chấn Đình, cô có thể cảm giác được ánh mắt anh tựa như dã thú đang nhìn chằm chằm con mồi sắp bị mình nuốt trọn, tràn ngập sát khí.
“Sếp Dạ, tôi xin phép lui xuống.” Dạ Huy thức thời rời đi.
Chương 242
Phong Thiên Tuyết càng hoảng hốt, cô há hốc mồm muốn nói gì đó, nhưng lại không biết phải bắt đầu từ đầu.
Nói như thế nào đây?
Nói con cô làm mất vòng tay gia truyền của Bạch Lộ, mẹ con nhà họ Bạch muốn cô bồi thường, cô không có tiền bồi thường, bọn họ liền muốn loan tin cho truyền thông, cô bất đắc dĩ quá, đành dùng sợi dây chuyền hồng ngọc thế chấp…
Nếu nói vậy thì bí mật về các con sẽ bị phơi bày.
Dạ Chấn Đình sẽ gán cho cô tội lừa gạt, vậy thì cô sẽ phải rời khỏi văn phòng này, đừng mong sống tiếp…
“Cho cô một phút.”
Dạ Chấn Đình dựa vào ghế da với tư thế kiêu ngạo lạnh lùng, chậm rãi châm xì gà.
“Tôi.” Phong Thiên Tuyết không biết nên giải thích thể nào, đành chơi xỏ lá, “Ngày đó trên xe, chính anh là người ném dây chuyền ra ngoài, có lẽ là người khác nhặt được, có lẽ là..”
“Cô thử nói dối tôi lần nữa xem?” Dạ Chấn Đình nhíu mày, sát khí đằng đằng.
“Tôi…” Phong Thiên Tuyết sợ đến phát run, không dám nói lung tung nữa.
“Với cái tính tham tiền của cô, sau khi xuống xe nhất định sẽ chạy về nhặt sợi dây chuyền..” Dạ Chẩn Đình nhìn cô bằng đôi mắt lạnh lẽo, “Bây giờ vì sao sợi dây chuyền lại ở trong tay người phụ nữ đó?”
“Tôi không biết. ” Phong Thiên Tuyết nói lí nhí như muỗi kêu.
“Cô đưa cho cô ta?” Dạ Chẩn Đình chất vấn.
Phong Thiên Tuyết không dám nói lời nào, càng không dám nhìn anh.
Dạ Chấn Đình mất kiên nhẫn, đứng dậy chậm rãi tới gần cô…
“Anh, anh muốn làm gì?”
Phong Thiên Tuyết thấp thỏm lui lại, cô cảm giác cô sẽ bị anh xe xác…
“Cô nói xem?” Dạ Chẩn Đình nắm cằm cô, nâng mặt cô lên để cô nhìn vào đôi mắt âm u của anh, “Từ trước tới nay chưa từng có ai dám đưa đồ của tôi cho người khác, cô là người đầu tiên!”
“Không phải, tôi…” Phong Thiên Tuyết định giải thích nhưng không biết phải bắt đầu từ đâu.
“Xem ra cô có điều khó nói” Dạ Chấn Đình cười khẩy, “Vậy cố định giải quyết với tôi thế nào đây?”
“Tôi xin lỗi… Phong Thiên Tuyết cúi đầu xin lỗi, “Theo lý mà nói, tôi nên đến cho anh, nhưng đó là một trăm triệu, có bán tôi cũng không đền nổi…”
“Được, làm theo lời cô nói!”
Dạ Chẩn Đình ngát lời cô, quay người trở lại ghế ngòi, cầm lấy giáy bút viết gì đó.
“Ấy.” Phong Thiên Tuyết trợn tròn mắt. “Anh đang làm gì vậy?”
Chương 243
“Cô nói bán cô trả nợ còn gì” Dạ Chẩn Đình nhanh chóng soạn xong một bản thỏa thuận trả nợ đơn giản, đưa tới trước mặt cô, “Ký tên, đóng dấu!”
Phong Thiên Tuyết nhận lấy xem xét, không khỏi trợn mắt há mồm.
Thỏa thuận trả nợ: Phong Thiên Tuyết nợ Dạ Chẩn Đình một trăm triệu nhân dân tệ, khấu trừ tiền thưởng hai triệu, còn nợ chín mươi tám triệu nhân dân tệ, tự nguyện thế chấp bản thân cho Dạ Chấn Đình, từ nay về sau, Phong Thiên Tuyết nghe lời Dạ Chấn Đình răm rắp, tuân theo tuyệt đối, bất cứ lúc nào được gọi đều phải có mặt…
“Một là bây giờ đưa tôi chín mươi tám triệu, hai là trả tôi sợi dây chuyền hồng ngọc, ba là ký bản thỏa thuận trả nợ này, cô tự chọn đi!”
Dạ Chấn Đình gõ ngòi bút lên bản thỏa thuận, giống như quan toà đang tuyên án vận mệnh của cô.
Phong Thiên Tuyết bỗng cảm thấy như bị sét đánh, trời đất quay cuồng, cô gần như sắp ngất đi…
Làm sao cô lại quên bản chất của ma quỷ là ăn thịt không nhà xương!
Cô dám chọc vào anh?
Như vậy chẳng phải là tự tìm cái chết à?
“Hửm?” Dạ Chẩn Đình dần mất kiên nhẫn.
Vô số phương án ứng phó vụt qua trong đầu Phong Thiên Tuyết giống như mưa đạn, rất nhanh sau đó, cô lựa chọn phương án đơn giản thô bạo nhất…
“Sợi dây chuyền này là anh tặng cho tôi, bao nhiêu người có thể làm chứng, nó đã là của tôi, tôi muốn làm gì thì làm, anh dựa vào đầu mà bắt tôi đền? Cho dù làm theo trình tự pháp luật thì anh cũng không nói được.”
“Tốt lắm” Dạ Chấn Đình nhếch khóe môi, “Cô nói luật pháp với tôi?”
“Vốn, vốn dĩ chính là như vậy…” Phong Thiên Tuyết cố tỏ ra bình tĩnh,
“Đúng là tôi tặng cho cô, nhưng cô đã trả lại tôi” Dạ Chấn Đình ra vẻ nói lý, “Cô đã trả lại cho tôi thì nó không phải là của cô nữa, tôi vứt nó là chuyện của tôi, nhưng cô lại chạy đi nhặt, sau đó đưa cho người khác khi chưa có sự cho phép của tôi.”
Nói đến đây, anh gọi điện thoại bảo Dạ Huy, “Gọi luật sư Kim vào đây.”
“Vâng.”
“Khoan, khoan đã” Phong Thiên Tuyết lập tức hoảng hốt, “Sếp Dạ, có chuyện gì từ từ nói.”
“Ban nãy cô còn hùng hồn lắm mà?” Dạ Chẩn Đình nhướng mày.
“Tôi không hiểu.” Hai chân Phong Thiên Tuyết như nhũn ra, cô khóc không ra nước mắt, “Sợi dây chuyền trị giá một trăm triệu mà anh tiện tay ném đi chứng tỏ anh hoàn toàn không quan tâm, tại sao lại bắt tôi đền?”
“Tôi có thể tặng cô sợi dây chuyền trị giá một trăm triệu cũng có thể tiện tay ném nó đi, nhưng tôi không cho phép nó đeo trên cổ người phụ nữ khác, đó là xúc phạm tội!”
Dạ Chấn Đình cảnh cáo một cách nghiêm túc, “Cô nhất định phải trả giá đắt vì hành vi ngu xuẩn của mình!”
Chương 244
Phong Thiên Tuyết á khẩu không trả lời được, cô thực sự không nên đánh giá thấp ham muốn khống chế của anh.
Càng không nên đánh giá cao IQ của Bạch Lộ!
Người phụ nữ ngu xuẩn kia dám đeo sợi dây chuyền hồng ngọc đi rêu rao khắp nơi, cô ta không chỉ hại cô mà còn hại chính mình.
“Tôi không có kiên nhẫn dài dòng với cô.” Dạ Chẩn Đình nhìn đồng hồ đeo tay, “Cô không ký thì tôi sẽ giao cho luật sư xử lý.”
“Tôi…” Phong Thiên Tuyết bối rối luống cuống, nghĩ ngợi một lát, cố hỏi thăm dò, “Anh cho tôi một chút thời gian, tôi trả lại dây chuyền cho anh được không?”
“Được, tôi cho cô một cơ hội” Dạ Chẩn Đình sảng khoái gật đầu, “Cô cần bao lâu”
“Bảy ngày?” Phong Thiên Tuyết hỏi thăm dò.
Dạ Chẩn Đình không nói lời nào, chỉ khẽ nhíu mày.
“Ba, ba ngày?” Phong Thiên Tuyết lập tức lùi bước, “Nếu như trong vòng ba ngày tôi không thể trả dây chuyền cho anh, tôi sẽ, tôi sẽ ký bản thỏa thuận này”
“Đây là cô tự nói nhé, tôi không ép buộc cô đâu.” Dạ Chẩn Đình tạo nhã dựa vào ghế, điệu bộ hào phóng, “Vào giờ này ba ngày sau, tôi ở đây chờ cô!”
“Tôi biết rồi.”
Phong Thiên Tuyết không biết mình ra khỏi tòa nhà như thế nào, bây giờ là bảy giờ bốn mươi tối, tất cả đồng nghiệp đã tan ca.
Cô gọi một chiếc xe rời đi, ngồi trên xe, cô có xúc động muốn khóc, cô không hiểu vì sao ai cũng muốn ép cô?
Mẹ con nhà họ Bạch, Dạ Chấn Đình, người sau đáng ghét hơn người trước…
Cô chỉ muốn sống yên ổn, vì sao họ không chịu buông tha cô.
“Cô đi đâu?” Tài xế taxi hỏi.
“Tôi..” Phong Thiên Tuyết sững sờ giây lát rồi nói, “Quán bar DTT”
Suy nghĩ một lát, Phong Thiên Tuyết quyết định thẳng thắn nói những việc này với “con nợ trai bao”, bàn bạc cùng anh ta, cùng nhau đối mặt.
Thực ra sở dĩ Dạ Chấn Đình ép cô như vậy là vì anh thích cô, muốn chiếm hữu cô.
Chỉ cần cô ngả bài với anh, dẫn bạn trai đi gặp anh, đồng thời nói rõ tình hình của mình, Dạ Chẩn Đình sẽ từ bỏ ý định.
Đến lúc đó, cô sẽ nghĩ cách đòi lại sợi dây chuyền hồng ngọc rồi trả lại cho anh, như vậy mọi chuyện sẽ xong xuôi.
Nghĩ tới đây, Phong Thiên Tuyết nhắn tin cho “con nợ trai bao”: “Tôi
sắp đến quán bar rồi, anh đến chưa?”
Đối phương không trả lời…
Phong Thiên Tuyết bất giác kịp phản ứng, trước đó cô và “con nợ trai bao” có lịch sử tin nhắn trò chuyện, cô trả lời ở đó theo thói quen.
Tuy đã xóa số đó trong danh bạ, nhưng cô không xóa lịch sử tin nhắn.
Cho nên cô gửi tin nhắn vào số trước kia của anh ta.
Ngĩ đến chuyện anh ta đã ngừng dùng số lúc trước, cô lại gửi tin nhắn tương tụ vào số mới của anh là “Con nợ trai bao 2.”
Chương 245
“Con nợ trai bao 2” nhanh chóng gọi điện thoại tới: “Cục cưng, anh đang trên đường đến quán bar, em ở đâu? Anh tới đón em.”
“Không cần, tôi gọi được xe rồi.” Phong Thiên Tuyết nói, “Call boy, sau buổi diễn tối nay, tôi có chuyện muốn nói với anh.”
“Được.”
Đoạn Thiên Nhai mừng rỡ, chỉ cần có thêm thời gian ở chung với nhau, tình cảm hai người sẽ tiến thêm một bước.
“Vậy tôi cúp máy đây, gặp anh ở quán bar”
“Gặp em ở quán bar”.
cúp máy, Đoàn Thiên Nhai gọi điện thoại dặn dò…
“Đặt cho tôi chín trăm chín mươi chín đóa hoa hồng đỏ đưa đến quán bar DTT.”
“Mang cả chiếc nhẫn kim cương mười cara tới nữa.”
Rolls-Royce Phantom phiên bản dài…
Nhận được tin nhắn của Phong Thiên Tuyết, Dạ Chẩn Đình không khỏi cảm thấy nghi ngờ.
Lúc trước cô kiên quyết chia tay anh, còn trả lại tiền cho anh, trong khoảng thời gian đó, cô không hề liên lạc với anh, sao cô đột nhiên gửi cho anh tin nhắn như vậy?
Tin nhắn này không giống như là thăm dò, cũng không giống như là làm hoà, ngược lại giống như là trước đó ngày nào cũng trong trạng thái liên lạc…
Nhưng đã lâu lắm rồi anh không đển Dạ Sắc, sao cô bỗng dưng hẹn anh đến quán bar?
Hơn nữa giọng điệu này giống như là họ vẫn luôn giữ liên lạc…
Nghĩ tới đây, Dạ Chấn Đình dặn Dạ Huy: “Tra xem có phải Phong Thiên Tuyết đến Dạ Sắc không?”
“Vâng” Dạ Huy lập tức điều tra rồi báo cáo ngay.
“Dạ Vương, bên Dạ Sắc nói đã lâu lắm rồi cô Phong không đến đó.”
“Bộ An ninh tra được cô ấy bắt một chiếc taxi đi về hướng Tây Nam”
“Dựa vào biển số xe của chiếc taxi kia, Bộ Giao thông tra được tuyển đường của xe là đến quán bar DTT”
“Cô Phong vừa xuống xe ở cửa sau quán bar DTT”
“Sao cô ấy lại đến đó?” Dạ Chấn Đình nhíu mày, lập tức dặn dò, “Sai người lái chiếc Aston Martin của tôi tới, cả bộ trang bị lúc trước nữa.”
“Tối qua Aston Martin bị cậu Đoạn đâm hỏng, sáng nay đưa đi sửa chữa, trang bị của anh ở trên một chiếc xe khác, có cần lái tới cho anh không ạ?”
“Đâm hỏng?” Dạ Chẩn Đình nheo mắt lại vẻ nguy hiểm.
Chương 246
Phong Thiên Tuyết đi vào quán bar, đeo mặt nạ lên, lên sân khấu biểu diễn, tối nay cô lại nhận được những lời vỗ tay tán thưởng của mọi người.
Khách khứa dưới sân khấu không ngừng vỗ tay hoan hô, không ít vị khách cất tiếng khen ngợi cô.
Một buổi biểu diễn, Phong Thiên Tuyết thu hoạch được kha khá, cô mới đến ba ngày mà đã giúp quán bar tăng doanh thu mấy lần.
Anh Đông quyết định từ tối nay trở đi sẽ tăng cát xê cho cô từ hai nghìn tám lên ba nghìn.
Phong Thiên Tuyết vô cùng vui vẻ, nhưng số tiền này chẳng thấm vào đầu so với một trăm triệu.
Trong mười phút nghỉ ngơi, Phong Thiên Tuyết xuống sân khấu uống nước, cô đưa mắt nhìn về phía góc phòng, tên đó vẫn chưa tới, cô không khỏi có chút hụt hẫng…
“Tiểu Đoạn sẽ tới ngay thôi.” Anh Đông nhìn ra tâm tư của cô, “Nửa sau của buổi diễn nhất định sẽ xuất hiện.”
“Tôi không chờ anh ta” Phong Thiên Tuyết phủ nhận dối lòng.
“Ha ha ha, ở trước mặt tôi không cần che giấu đầu” Anh Đông cười nói, “Đúng rồi, hôm qua lúc tan ca cố quên cầm túi xách, tôi đặt ở trong ngăn tủ quầy thu ngân cho cô, lát nữa cô nhớ mang về nhé”
“Anh không nói tôi cũng quên mất, tôi đãng trí quá, cảm ơn nhé.”
Phong Thiên Tuyết nói cảm ơn rồi lên sân khấu tiếp tục biểu diễn.
Lúc này, có người cầm chín trăm chín mươi chín đóa hoa hồng đỏ lên sân khấu tặng cho Phong Thiên Tuyết.
Dưới sân khấu lập tức có người gõ chuông, anh Đông tuyên bố qua micro: “Tối nay cậu Đoạn bao hết, tất cả hóa đơn cứ tính cho cậu ấy, mọi người cứ uống thỏa thích đi!”
“Cậu Đoạn phong độ quá!”
Những vị khách đứng lên vỗ tay hoan hô, bầu không khí lại được hâm nóng.
Phong Thiên Tuyết quay đầu lại nhìn, Đoàn Thiên Nhai từ bên ngoài đi vào, anh ta mặc quần áo thời thượng, trẻ trung anh tuấn, hào sảng không bị trói buộc.
Anh ta gửi cho cô một nụ hôn gió, cười thân mật mập mờ.
Phong Thiên Tuyết ngồi xuống trước đàn dương cầm biểu diễn, tâm trạng hơi phức tạp…
Anh ta đẹp trai tuấn tú, rạng rỡ như ánh mặt trời, hài hước khôi hài, còn có tính cách thoải mái hào sảng mà rất nhiều người trong giới thượng lưu không có.
Anh ta còn là một người bạn rất tốt, nhưng rất khó gánh vác trách nhiệm của gia đình.
Nói trắng ra, anh ta vẫn là một đứa trẻ chưa trưởng thành, chỉ mải ham chơi, rất khó kiềm chế tính phóng đãng.
Anh ta có thể đóng vai người ba tốt được không?
Phụ nữ có bản năng của người mẹ bẩm sinh, rất nhiều phụ nữ cho dù trước kia yếu ớt đến mấy, chỉ cần làm mẹ sẽ nhanh chóng đảm đương vai trò, đây chính là câu “làm mẹ sẽ trở nên mạnh mẽ” mà người ta nói.
Nhưng đàn ông rất ít người có thể làm được…
“Quyết định rồi?”
Chương 247
Anh Đông cầm bia xích lại gần Đoàn Thiên Nhai, ánh mắt liếc nhìn sân khấu, nở nụ cười xấu xa.
“Lần này tôi nghiêm túc.”
Đoạn Thiên Nhai nhìn Phong Thiên Tuyết với vẻ si mê, “Cô ấy là sự kết hợp của tao nhã và gợi cảm, có thể là thiên sứ cũng có thể là yêu tinh, người phụ nữ dung hòa cả hai là cực phẩm thế gian, khiến tôi mê muội.”
“Chậc chậc chậc.” Anh Đông cảm thán,
“Rất ít khi thấy cậu rung động
như thế.”
“Tất nhiên, tôi đã chuẩn bị cả nhẫn rồi” Đoạn Thiên Nhai lấy nhẫn kim cương từ trong túi ra.
“Cậu định cầu hôn à? Không suy nghĩ nữa hả?” Anh Đông vỗ bả vai anh ta, “Mẹ cậu chưa chắc sẽ đồng ý”.
“Tôi phải tóm chặt lấy người mà mình rung động ngay từ ánh mắt đầu tiên để tránh đêm dài lắm mộng!”
Đoạn Thiên Nhai nhìn Phong Thiên Tuyết, ánh mắt tràn đầy dịu dàng.
“Cậu Đoạn” Lúc này, mấy hotgirl mạng gợi cảm diêm dúa vây quanh anh ta, “Chúng tôi tìm cậu khắp nơi, hóa ra cậu ở đây.”
“Dạo này tại sao cậu không đến Dạ Sắc? Ngày nào chúng tôi cũng ở đó chờ cậu.”
“Đúng vậy, di chuyển mặt trận mà chẳng nói một tiếng nào!
Trong lúc nói chuyện, mấy cô gái đã ngồi bên cạnh Đoàn Thiên Nhai, ghé sát cơ thể gợi cảm vào anh ta, còn có người sán lại hôn anh ta.
“Cút!” Đoạn Thiên Nhai tỏ ra chán ghét quát lớn.
“Trước kia cậu đầu đối xử với người ta như vậy.”
Hai cô gái một trái một phải ôm chặt cánh tay anh ta, một người khác dạng chân ngồi thẳng lên đùi anh ta, ôm cổ anh ta hiến dâng nụ hôn nồng nhiệt…
Trên sân khấu, Phong Thiên Tuyết thấy cảnh này thì nhíu mày, khúc dương cầm cũng hẫng một nhịp…
Dù trước kia anh ta từng giả làm trai bao ở Dạ Sắc nhưng Phong Thiên Tuyết chưa từng thấy anh ta gần gũi với người phụ nữ nào, không ngờ lúc này lại bừa bãi ngay trước mặt cô như thế!
“Cút!” Đoạn Thiên Nhai vùng vẫy dữ dội, cuối cùng cũng đẩy được mấy cô gái kia ra.
Họ ngã nhào xuống ghế sô pha, xô đổ bàn trà thủy tinh xuống sàn.
Ai nấy đều cực kỳ ấm ức, nhíu mày rít lên: “Anh Đoạn, hôm nay anh sao thế?”
“Thôi nào các cô gái xinh đẹp, hôm nay cậu Đoạn có chuyện quan trọng cần làm, không thể chơi cùng các cô được. Tôi mời các cô đến phòng VIP chơi nhé, tôi mời”
Anh Đông lập tứ đến dỗ mấy cô gái kia đi.
Đoạn Thiên Nhai bực bội nới cổ áo, cầm ly rượu trước mặt lên nốc hết một hơi, lúc quay đầu nhìn sân khấu thì Phong Thiên tuyết đã biểu diễn xong và vào cánh gà từ đời nào…
Chương 248
Anh ta vội vàng chạy ra cánh gà tìm cô.
Phong Thiên Tuyết ra khỏi nhà vệ sinh, đang định thu dọn đồ đạc đi về thì bị Đoạn Thiên Nhai kéo lại dỗ dành: “Em yêu, em giận à?”
“Lâu nay hay nghe người ta nói anh Đoạn rất phong lưu, tối nay tôi đã được mở rộng tầm mắt rồi.”
Giọng điệu của Phong Thiên Tuyết đậm mùi thuốc súng.
“Do mấy đứa con gái kia cứ quấn lấy anh mãi, anh cố lắm mới thoát thân được đấy” Đoạn Thiên Nhai vội vàng giải thích: “Sau này anh sẽ không để ý tới họ đâu. Anh thề!”
“Thề thốt mà có tác dụng ý thì cần cảnh sát làm gì?” Phong Thiên Tuyết nhíu mày: “Sao dạo này anh trẻ con thế?”
Nói xong cô bỗng nhiên tỉnh ngộ. Đúng vậy, Đoàn Thiên Nhai hiện tại và trước kia cứ như hai người khác nhau.
Trước đây, Đoàn Thiên Nhai là một người có trách nhiệm, Phong
Thiên Tuyết chưa bao giờ thấy anh ta có hành động thân mật với một cô gái nào. Nhưng mới có mấy ngày thôi mà hai lần gặp nhau cô đều bắt gặp xung quanh anh ta toàn là bươm bướm…
Ngày trước Đoạn Thiên Nhai là một người đàn ông điềm tĩnh, vững vàng, hành động dứt khoát quyết đoán, chưa từng lằng nhằng dây dưa. Giờ thì ngoài việc xuất hiện với những lời lẽ đầy sắc son thì chẳng có hành động thực tế nào…
“Được rồi, được rồi, lỗi của anh” Đoạn Thiên Nhai dỗ dành Phong Thiên Tuyết: “Anh sẽ dùng hành động để chứng minh mình sẽ tuyệt đối không tái phạm”.
Dù trong lòng không vui nhưng nghĩ đến cái tốt của anh ta nên cô cũng không tranh cãi nữa.
“Thôi, em đi lấy túi xách đây, anh ra cửa sau chờ em nhé!
“Ừ, để anh lái xe tới.”
Phong Thiên Tuyết ra quầy thu ngân lấy túi xách thì chợt thấy một người quen thuộc… Dạ Chấn Đình!
Sao anh ta lại tới đây?
Da Chấn Đình rảo bước vào quán bar DTT như một ông vua đầy quyền thế, phá vỡ không khí hỗn loạn trụy lạc nơi đây.
Dạ Huy và bốn thuộc hạ khác mở đường, đuổi những người cản trở đi.
Tất cả mọi người đều yên lặng lại, nghiêm chỉnh ngồi một chỗ, không dám ồn ào nữa.
Anh Đông hớt hải chạy ra đón, thái độ nom rất khúm núm.
Dạ Chấn Đình liếc mắt nhìn xung quanh như đang tìm kiếm cái gì.
“Đưa túi xách cho tôi đi, nhanh lên”
Phong Thiên Tuyết dùng áo khoác che mặt lại, lo lắng thúc giục.
“Tìm thấy rồi, của cô đây.” Thu ngân đưa túi xách cho cô tiện trêu ghẹo: “Sao vội thế? Muốn đi đâu chơi với cậu Đoạn à?”
Phong Thiên Tuyết không trả lời mà nhanh chân chuồn đi như đang chạy trốn.
Nếu tên ma quỷ Dạ thấy cô làm thêm ở đây thì rắc rối to…
Vì chạy quá nhanh nên Phong Thiên Tuyết và vào cửa, đầu gối đau đến mức tê rần nhưng vẫn nhảy lò cò ra ngoài.
Chương 249
“Em yêu, sao em bất cần thế chứ? Đau lắm đúng không?” Đoạn Thiên Nhai lập tức xuống xe đỡ cô.
“Không sao đâu, đi thôi.” Lòng Phong Thiên Tuyết nóng như lửa đốt: “Ông chủ ác quỷ kia của em tới rồi.”
“Gì cơ? Dạ Chẩn Đình tới?” Anh ta giật mình.
“Đúng vậy, nhanh lên” Phong Thiên Tuyết vội vàng lên xe.
Đoạn Thiên Nhai lập tức nổ máy, phóng xe đi.
“Anh uống rượu sao còn lái xe, tài xế của anh đâu?” Đến lúc này có mới ở ra.
“Đi đã nói sau.”
Đoạn Thiên Nhai đóng mui xe, mở một chai nước suối ra tu ừng ực mấy ngụm mà vẫn thấy khát, anh ta bực bội cởi áo khoác.
“Anh đã uống bao nhiêu thế?” Phong Thiên Tuyết thấy biểu hiện của anh ta khá kỳ lạ.
“Mới có một chai” Tối nay Đoạn Thiên Nhai cũng cảm thấy người mình sao sao: “Quái lạ, mọi khi uống bao nhiêu cũng chẳng bõ mà.”
“Thôi anh tấp vào lề rồi gọi ai qua lái hộ đi” Phong Thiên Tuyết sốt sắng nhắc nhở: “Phải tuân thủ luật giao thông chứ”.
“Giờ mà dừng xe thì bị đuổi kịp mất” Đoạn Thiên Nhai cảnh giác nhìn kính chiếu hậu.
“Sao em thấy anh còn sợ ông chủ hơn cả em ấy nhỉ?” Phong Thiên Tuyết nói bâng quơ.
Anh ta nhìn láo liên, lập tức bào chữa cho mình: “Không phải do em sợ gặp anh ta sao? Anh chỉ không muốn gây rắc rối cho em thôi.”
“Thôi trước tiên đừng nói mấy chuyện đó nữa, anh gọi người đến lái đi” Phong Thiên Tuyết thúc giục.
“Em đừng lo, anh có chừng mực mà”.
Đoạn Thiên Nhai tiếp tục lái xe ra ngoại ô với tốc độ rất nhanh, nhấn hết ga để xe chạy như một cơn gió lốc.
“Anh làm gì vậy? Không được lái nhanh như thế trong thành phố đâu, dừng lại đi.”
Phong Thiên Tuyết quay đầu nhìn Đoàn Thiên Nhai.
Khuôn mặt của anh ta đỏ như gấc, mồ hôi đổ như mưa, tình trạng hết sức không ổn.
“Nhìn anh cứ giống như hôm em bị…” Cô ngộ ra, trợn to mắt kinh ngạc: “Đừng nói anh bị bỏ thuốc đấy nhá?”
“Không thể nào.”
Đoạn Thiên Nhai cẩn thận nhớ lại. Ban nãy bị ba cô gái kia quấn quýt, có một người đã hôn anh ta nhưng đã bị đẩy ra ngay lập tức, sau đó anh ta cầm ly bia trước mặt uống một hơi cạn sạch.
Chẳng lẽ bị bỏ thuốc lúc đó?
“Anh dừng xe đi”
Phong Thiên Tuyết hốt hoảng, cảm giác được Đoạn Thiên Nhai đã lên cơn kích tình.
“Em yêu đừng sợ…” Anh ta cầm tay cô lên, hôn vào mu bàn tay, vừa thở dốc vừa nói: “Anh sẽ chịu trách nhiệm.”
Chương 250
“Anh..” Cô nghe thế thì càng căng thẳng hơn: “Anh đừng làm bậy, chúng ta đi bệnh viện đi”
“Nhỏ ngốc, chuyện này đi bệnh viện thì giải quyết được chắc.” Đoạn Thiên Nhai nhìn cô với đôi mắt mập mờ lửa cháy: “Anh cần thuốc giải, thuốc giải anh cần chính là em…”
Quán bar DTT.
Dạ Chẩn Đình ngồi trên ghế da màu bạc, mân mê chiếc nhẫn ánh kim đen trong tay.
Tuy nét mặt vẫn lạnh lùng như cũ nhưng đôi mày hơi chau lại đã tiết lộ tâm trạng của anh…
Dạ Huy đi tra hỏi một lượt rồi nhanh chóng tới báo cáo: “Đúng là cô Phong có làm ca sĩ ở đây, dạo này cậu Đoạn cũng thường đến xuyên, mười lăm phút trước hai người đã rời đi bằng cửa sau”
Dạ Chẩn Đình ngước mắt, ánh nhìn lạnh lẽo lia thẳng đến phía Trương Khiếu Đông.
Anh ta cúi đầu, sợ hãi nói: “Dạ Vương, tôi không biết Phong Thiên Tuyết là người của anh, tôi cho rằng, tôi cho rằng..”
“Cậu cho rằng? Rất người đều chết do ba từ này đấy!”
Giọng nói của Dạ Chẩn Đình đầy sát khí rợn người.
“Dạ Vương bớt giận!”
Trương Khiếu Đông quỳ phịch xuống đất.
Dạ Chẩn Đình không làm gì anh ta, đứng dậy bỏ đi, không quay đầu lại ra lệnh: “Đóng cửa quán bar đi, khỏi gieo họa cho người khác!”
“Rõ” Trương Khiếu Đông cúi gằm mặt, không dám thở mạnh.
Đến ngoại ô, Đoàn Thiên Nhai dừng xe cạnh một cái hồ.
Anh ta mở mui xe, gió thổi qua mang theo sự mát mẻ dễ chịu.
Nhưng tâm trạng của Phong Thiên Tuyết lại chẳng thoải mái chút nào, hốt hoảng nhìn dáng vẻ bị thuốc kích thích của Đoàn Thiên Nhai: “Em, em đi gọi bác sĩ đến cho anh.”
Nói rồi cô muốn mở cửa xe ra chạy trốn nhưng lại bị anh ta nắm tay…
“Em yêu, đừng đi.” Đoạn Thiên Nhai nhấn nút.
Người Phong Thiên Tuyết từ từ ngả ra sau theo chuyển động của ghế. Cô giãy giụa muốn ngồi dậy nhưng anh ta đã xoay người đè cô dưới thân…
“Đừng chạm vào em!” Phong Thiên Tuyết hoảng sợ hét lên chói tai.
“Sao em lại chống cự anh như vậy? Em vốn là của anh mà..”
Đoạn Thiên Nhai nhẹ nhàng vuốt ve tóc cô, cố gắng kìm nén dục vọng của mình. Anh ta muốn cư xử thật dịu dàng để không làm cô sợ…
“Không…” Phong Thiên Tuyết hốt hoảng lắc đầu. Dù cô đã chung một nhà với trai bao từ lâu, còn có ba đứa con nhưng không hiểu sao cô lại không thích Đoạn Thiên Nhai tới gần mình, còn phản kháng.