“Không hiểu là đúng rồi, cậu lái xe cho tốt vào” Dạ Huy Vỗ một cái vào gáy cậu ta.
Không biết đã ngủ bao lâu, Phong Thiên Tuyết cuối cùng cũng tỉnh lại trong mơ màng.
Cô phát hiện mình đã trở về biệt thự của nhà họ Dạ, ngủ trên chiếc giường lớn mà cô từng ngủ ngày trước. Cơ thể cô vẫn đau nhức không dứt.
Cô trở mình muốn ngủ tiếp.
Nhưng rất nhiều câu hỏi vụt qua trong đầu cô, thẩm vấn, sự thật, bí mật…
Cô bừng tỉnh nhìn xung quanh tìm điện thoại di động của mình…
“Tìm cái gì?”
Giọng nói quen tai vang lên. Sau đó, bóng người quen thuộc bước ra từ trong bóng tối mang theo lực uy hiếp làm người khác căng thẳng.
“Tìm, tìm điện thoại của tôi”
Phong Thiên Tuyết bồn chồn lo sợ nhìn anh. Trong lòng cô rất hối hận, sao lại ngủ quên cơ chứ?
Trong vài giờ này, chẳng lẽ anh ấy đã thẩm vấn xong và tìm ra bí mật về bọn nhỏ?
“Ở đó” Dạ Chấn Đình chỉ vào gối đầu của cô.
Phong Thiên Tuyết vội vàng cầm gối lên, nhìn thấy điện thoại di động của cô, nhưng nó đã tắt.
Cô thử khởi động máy, điện thoại hết sạch pin rồi…
Cô hơi hoảng hốt, cô đã đổi điện thoại di động sang cái mới. Lúc lên xe điện thoại vẫn còn rất nhiều pin, bây giờ lại hết, phải chăng do bị người ta gọi nhiều quá không?
“Có mấy cuộc gọi, tôi trả lời hộ em” Da Chấn Đình nhẹ giọng nói: “Bạch Lộ không dám quấy rối em nữa đâu, cứ yên tâm ngủ đi.”
Nói xong, anh chuẩn bị ra ngoài…
“Chờ đã” Phong Thiên Tuyết gọi anh lại, lo lắng hỏi: “Anh, anh đã thẩm vấn Bạch Thu Vũ chưa?”
“Em nghĩ sao?” Dạ Chẩn Đình quay đầu nhìn cô, ánh mắt anh sâu thẳm và phức tạp: “Em có bí mật gì không muốn tôi biết à?”
“Tôi..” Phong Thiên Tuyết không nói nên lời, chỉ run lên. vì căng thẳng.
Cô đoán anh sẽ thẩm vấn. Với tính cách của anh thì không ai lừa anh được, chuyện gì cũng phải rõ ràng.
Dạ Chẩn Đình thấy cô nơm nớp lo sợ, dáng vẻ tâm sự nặng nề, cụp mắt nói: “Loại người nhỏ bé đó không đáng để tôi mất thời gian.”