“Hả? Không thể nào?” Phong Thiên Tuyết vô cùng kinh ngạc, “Đám người tập kích Thịnh Thiên chắc là đối thủ làm ăn của sếp Dạ, tại sao bọn họ phải giết tôi? Tôi chỉ là một nhân vật nhỏ bé không có ý nghĩa gì”.
“Cô không phải là nhân vật nhỏ bé” Lôi Vũ nói một câu đầy ẩn ý rồi nói sang chuyện khác, “Đúng rồi, Dạ Vương mời cô đến dùng bữa sáng cùng, cô màu chuẩn bị đi”
Phong Thiên Tuyết còn chưa kịp phản ứng thì Lôi Vũ đã cúi đầu chào rồi rời đi.
Phong Thiên Tuyết nghĩ lại chuyện tối qua, lúc ấy cô thuận miệng chấp nhận ký thỏa thuận để giữ lại tính mạng, có phải bây giờ Dạ Chẩn Đình muốn ép cô ký không?
Nghĩ tới đây, Phong Thiên Tuyết hơi hoảng hốt, tiêu rồi, nếu ký bản thỏa thuận kia thật thì chẳng phải sau này cô sẽ biến thành nô lệ của anh?
“Tam Bảo, Tam Bảo!”
Tiếng kêu của Tiểu Tứ Bảo cắt ngang suy nghĩ của Phong Thiên Tuyết.
“Xuyt!” Phong Thiên Tuyết vội hạ thấp giọng nhắc nhở Tiểu Tứ Bảo, “Tiểu Tứ Bảo, ở đây không phải nhà chúng ta, ăn nói phải cẩn thận, không được nhắc đến Đại Bảo Nhi Bảo Tam Bảo biết chưa?”
“Tam Bảo, Nhị Bảo, Đại Bảo..”
Tiểu Tứ Bảo dường như không nghe hiểu, cứ kêu tên ba bé con mãi, hai ngày không gặp, nó vô cùng nhé ba bé con.
“Tiểu Tứ Bảo..”
Phong Thiên Tuyết đang định dạy bảo nó thì cửa phòng đột nhiên mở ra, Dạ Chẩn Đình trong bộ vest ở nhà chậm rãi đi vào…
“Sao anh vào mà chẳng bao giờ gõ cửa thế?”
Lòng Phong Thiên Tuyết hơi hoảng hốt, nếu chẳng may Tiểu Tứ Bảo lại nói sai thì chuyện của bọn nhỏ sẽ bại lộ mất.
“Đây là nhà tôi” Dạ Chẩn Đình ngồi xuống ghế sofa, tạo nhã vắt chân lên, “Sao rồi? Tối qua ngủ ngon không?”.
“Bình thường…” Phong Thiên Tuyết sợ sệt liếc anh một cái, nói với vẻ thăm dò, “Sếp Dạ, cám ơn anh đã cứu tôi, tôi phải về nhà đây”.
“Nhà cô bị nổ tung rồi, cô về sao được?” Dạ Chẩn Đình lấy ra một xấp chi phiếu, viết đại một số rồi đưa cho cô, “Cầm lấy mua một căn nhà, đừng đi thuê nhà nữa”
“Hả?” Phong Thiên Tuyết sửng sốt, cô nghe nhầm sao? Ma quỷ Dạ đưa tiền cho cô mua nhà?