“Sở Tử Mặc!!!”
Lăng Long kinh ngạc thốt lên, “Sao anh lại ở đây?”
“Sao hả? Không hoan nghênh à?”
Hôm nay Sở Tử Mặc mặc một bộ vest màu be đơn giản, khiến anh ta càng trở nên đẹp trai và thoát tục hơn.
Vẻ đẹp phi giới tính này đã thu hút sự chú ý của rất nhiều cô gái tại hội trường.
“Sao có thể chứ” Lăng Long cười như không cười nhìn Sở Tử Mặc và Phong Thiên Tuyết, “Hai người quen nhau à?”
“Tôi và Thiên Tuyết vừa là bạn học đại học, vừa là bạn thanh mai trúc mã” Sở Tử Mặc ôm Phong Thiên Tuyết và nói thẳng, “Hơn nữa, tôi là thần hộ mệnh của cô ấy!”
“Hiểu rồi” Lăng Long cười đầy ẩn ý, “Giống như tôi và Chẩn Đình!”
Lăng Long luôn không ngừng cảnh báo Phong Thiên Tuyết rằng mối quan hệ của cô ta và Dạ Chẩn Đình không tầm thường!
Nhưng khi Lăng Long nói về Dạ Chẩn Đình, cũng vô tình nhắc nhở cô một việc, lúc trước Phong Thiên Tuyết đã đồng ý với Dạ Chẩn Đình là sau này sẽ không gặp Sở Tử Mặc nữa…
Nếu chuyện này bị tên ác ma kia bắt gặp, e rằng sẽ lại bùng nổ…
Nghĩ đến điều này, Phong Thiên Tuyết lùi sang một bên, tránh vòng tay của Sở Tử Mặc.
Sở Tử Mặc hơi sững sờ, trong mắt tràn đầy thất vọng.
“Nếu như Tiểu Phong đã có người chăm sóc rồi, vậy tôi cũng không làm phiền nữa.”
Lăng Long mỉm cười, xoay người rời đi.
Dạ Huy cùng cô ta đi tìm Dạ Chấn Đình.
Văn Ly liếc nhìn Phong Thiên Tuyết rồi cũng đi theo.
Phong Thiên Tuyết vội vàng theo sau, nhưng bị Sở Tử Mặc giữ lại: “Thiên Tuyết, chúng ta nói chuyện đi.”
Phong Thiên Tuyết lập tức tránh tay anh ta ra và nhỏ giọng nói: “Tử Mặc, chúng ta đã đồng ý là sẽ giữ khoảng cách rồi mà.”
“À…” Tay của Sở Tử Mặc cứng đờ ở đó, vô cùng buồn bã.
“Xin lỗi.”
Phong Thiên Tuyết không dám nhìn anh ta, cúi đầu rời đi, mới vừa đi được vài bước, cô đột nhiên phát hiện Dạ Chẩn Đình đang đứng cách đó không xa nhìn cô…
Trên tay anh cầm ly rượu, bên cạnh có mấy cô gái rất có khí chất trong giới kinh doanh và chính trị, dường như đang tìm anh bàn bạc chuyện gì đó.