Phong Thiên Tuyết không muốn đi, nhưng nếu cô không đi, e là anh ta sẽ đợi cô mãi.
Nghĩ thế, Phong Thiên Tuyết nhanh chóng xuống giường vệ sinh cá nhân rồi thay đồ, cầm chiếc vòng tay đó đi tìm Tư Hạo Hiên.
Ra khỏi phòng, xuống lầu, đi qua chỗ nào thì người giúp việc cũng khom lưng cúi đầu, cung kính chào hỏi Phong Thiên Tuyết.
Phong Thiên Tuyết được ưu ái mà lo sợ, cô vội gật đầu mỉm cười chào lại.
“Cô Phong, Dạ Vương đang ở vườn hoa đợi cô, tôi đưa cô đến đó nhé” Nữ giúp việc cũng kính nói.
“Không cần, không cần đầu… Tôi phải ra ngoài một chuyến, không ăn sáng, phiền cô nói với anh ấy một tiếng” Phong Thiên Tuyết không ngừng xua tay.
“Vâng, cô cần dùng xe không? Tôi lập tức đi thu xếp”
“Vậy làm phiền cô, cảm ơn”.
Biệt thự này lớn quá, Phong Thiên Tuyết phải đi mất mấy phút mới ra đến bên
ngoài.
Một chiếc Maybach đậu ở cổng, tài xế đợi ở bên cạnh, đã mở cửa xe cho cô.
“Nhà hàng Blue Diamond ở đường Tương Lai, cảm ơn” Phong Thiên Tuyết nhanh chóng lên xe, giục: “Phiền nhanh một chút.”
“Vâng thưa cô Phong” Tài xế lập tức khởi động rồi lái xe ra ngoài.
Phong Thiên Tuyết nhìn ra ngoài qua cửa kính xe, trong vườn hoa cách đó không xa, Dạ Chấn Đình đang ngồi dưới dù che nắng ăn bữa sáng. Có lẽ người giúp việc đang báo cáo chuyện cô ra ngoài với anh, anh quay đầu nhìn về phía này.
Cô giật mình rụt người lại, sợ anh sẽ gọi dừng xe.
Thế nhưng anh lại không có bất cứ chỉ thị nào.
Xe thuận lợi lái ra khỏi biệt thự.
Phong Thiên Tuyết thở phào, trong lòng thầm vui mừng, may mà ma quỷ Dạ không biến thái đến mức hạn chế tự do cá nhân của cô.
Phong Thiên Tuyết vội đến nhà hàng Blue Diamond.
Tư Hạo Hiến bao cả nhà hàng, một mình ngồi ở vị trí sát cửa sổ đợi cô, bóng lưng cô đơn và hiu quạnh.
Phong Thiên Tuyết hít sâu một hơi, điều chỉnh lại tâm trạng rồi bước nhanh tới đó.
“Đến rồi!” Tư Hạo Hiên dời mắt từ cửa sổ sang nhìn cô, ánh mắt vô cùng dịu dàng.
“Vết thương đỡ hơn chưa?” Phong Thiên Tuyết ngồi xuống, quan tâm hỏi.
“Đỡ nhiều rồi.”
Tư Hạo Hiên nhìn chằm chằm vào dấu đỏ trên cổ cô, tay nắm tách cà phê bỗng chốc siết chặt.
Phong Thiên Tuyết không nhận ra có gì khác lạ, cô lấy vòng tay từ trong túi ra
“Thực ra chiếc vòng tay này vốn dĩ muốn tặng cho em, đây là chiếc vòng nhà họ Tự truyền cho con dâu..” Tư Hạo Hiên nhìn chiếc vòng tay, không khỏi bùi ngùi.
“Vậy nên đưa cho Bạch Lộ, cô ta mới là con dâu nhà họ Tư các anh” Phong Thiên Tuyết mỉm cười.
Nghe thấy thế, Tư Hạo Hiên im lặng, một lúc sau anh ta thấp giọng hỏi: “Tuyết Nhi, nếu tôi ly hôn với Bạch Lộ thì em có thể cho tôi một cơ hội nữa không?”