“Yên tâm đi, không cần cô dặn dò, các anh cũng sẽ hầu hạ người đẹp này thật tốt, ha ha ha..”
Ba người chảy nước miếng xúm lại, nhìn Phong Thiên Tuyết trên ghế sofa, trong lòng không khỏi nở hoa.
Thẩm Vân bước ra khỏi phòng VIP xoay người lại đóng cửa phòng, dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn Phong Thiên Tuyết, khóe môi cong lên, u ám cười lạnh.
“Phong Thiên Tuyết, đừng sợ, bây giờ tôi sẽ đi tìm bạn trai của cô và để anh ta nhìn thấy bộ dạng phóng túng của cô, có lẽ anh ta sẽ yêu cô nhiều hơn đó! Ha ha ha…”
“Người đẹp, anh đến đây!” Một gã đầu định đưa tay về phía Phong Thiên Tuyết.
“Chờ một chút.” Một gã trọc đầu khác đánh tay gã ta ra và lấy điện thoại di động ra, “Mặt hàng tốt gợi cảm như vậy chơi một lần chẳng phải rất đáng tiếc sao? Nên quay lại quá trình tuyệt vời này, như vậy sau này cô ta sẽ là của chúng ta rồi.”
“Đại ca, anh thật thông minh”
Hai người đàn ông còn lại khen ngợi.
Gã đầu trọc để điện thoại sang một bên, bật chế độ quay video, sau đó lấy ra ba chiếc mặt nạ phân phát cho anh em, “Đeo mặt nạ đi, cho dù sau này video có bị lộ ra thì cũng không ai biết là chúng ta làm”.
“Đại ca, anh suy nghĩ thật chu đáo!”
“Đừng phí lời nữa, hai người tránh ra, tạo tới trước!”
“Cái này… được thôi, nhanh lên!”
“Ông đây rất lâu!” Người đàn ông đầu trọc hèn hạ đến gần Phong Thiên Tuyết , “Người đẹp, anh đến đây!”
Thẩm Vân bước đến phòng VIP ban đầu, nhưng giữa đường đột nhiên gặp phải Dạ Chẩn Đình!
Ánh đèn rực rỡ không thể che giấu được hơi thở địa ngục trên người anh, đôi mắt đen mang theo sát khí giống như của dã thú kia từng bước tiến lại gần: “Phong Thiên Tuyết ở đâu?”
“Sếp Dạ..” Thẩm Vân nở nụ cười cứng nhắc, cố gắng khiến bản thân trấn tĩnh, nhưng giọng nói lại run rẩy, “Thiên Tuyết, cô ấy đã uống say rồi, tôi muốn đưa cô ấy ra ngoài để hít thở không khí, nhưng khi tôi lấy nước cho cô ấy, chớp mắt mà đã không thấy cô ấy đâu nữa… á..”
Thẩm Vân chưa kịp nói xong, Dạ Chấn Đình đã bóp chặt cổ của cô ta.
Bàn tay đó giống như móng vuốt của dã thú vậy, lập tức khiến Thẩm Vân ngạt thở.
Thẩm Vân há to mồm, trong đôi mắt đang mở to tràn đầy sự sợ hãi…
Người đàn ông trước mặt không phải là con người, mà là thần chết quyết định vận mệnh, chỉ cần anh dùng sức hơn nữa, tính mạng của cô ta sẽ kết thúc.
“Cô, ấy, ở, đâu?”
Chương 186
Dạ Chấn Đình nghiến răng gầm lên, giọng nói giống như dã thú đang tra hỏi con mồi dưới móng vuốt của mình.
“A..” Thẩm Vân hai tay run rẩy, chỉ vào chỗ phòng VIP đang đóng kín.
Hai vệ sĩ mặc đồ đen lập tức dẫn người lao tới…
Dạ Chấn Đình không thả Thẩm Vân ra mà còn túm tóc kéo cô ta đi đến phòng VIP bỏ đi kia.
“A-_”
Trên đường đi, mấy vị khách nhìn thấy cảnh này đều sợ hãi, kinh hãi hét lên, vội vàng tránh ra.
“Cầu xin anh tha cho tôi, tôi không biết gì cả–”
Thẩm Vân hoảng sợ đạp chân, sợ hãi mở to mắt, không ngừng xin tha.
“A-_”
Tiếng hét kinh hãi từ trong phòng VIP truyền ra, người đàn ông đó chưa kịp ra tay đã bị Dạ Huy đá bay rồi.
Cơ thể mập mạp và vào tường lại rơi xuống đất phát ra một tiếng rầm lớn, sau đó không có động tĩnh gì nữa.
Hai tên còn lại muốn chạy nhưng lập tức bị vệ sĩ giẫm lên đầu, quỳ dưới đất.
Dạ Chấn Đình bước vào và ném Thẩm Vân tới trước mặt
ho.
Hai người đàn ông lập tức chỉ vào cô ta và nói: “Là cô ta, là cô ta đã cho chúng tôi tiền để làm chuyện này.”
“Không phải, tôi không có..” Thẩm Vân kinh hãi lắc đầu.
Dạ Chẩn Đình không để ý đến bọn họ, mà cởi áo khoác của mình và đắp lên người Phong Thiên Tuyết rồi bế cô rời đi, không quay đầu mà ra lệnh: “Cô ta dặn dò các người như thế nào thì các người hầu hạ cô ta y như vậy!”
Hai người đàn ông sững sờ, sau đó vội vàng gật đầu: “Vâng vâng vâng, tuân lệnh!”
“Không, đừng, đừng.”
Tiếng hét kinh hãi của Thẩm Vân truyền ra từ trong phòng VIP, nhưng không ai để ý đến…
“Tự tạo nghiệp không thể sống!”
Dạ Huy để lại lời này rồi dẫn thuộc hạ rời đi.
Dạ Chẩn Đình bế Phong Thiên Tuyết rời đi từ cửa sau.
Đoạn Thiên Nhai đang lo lắng chờ đợi trong xe biết là có chuyện rồi, hối hận xin lỗi: “Xin lỗi đại ca, em thật sự không ngờ..”
“Bốp…”
Dạ Chấn Đình đá anh ta ra, mạnh mẽ thấp giọng trách mắng: “Nếu cậu không phải là con của cô tôi, tôi liền bóp chết cậu luôn!”
Đoạn Thiên Nhai đau đến mức tái mặt, nhưng không dám cãi lại, thay vào đó xin lỗi: “Là vấn đề của em, cô ấy không sao chứ?”
Dạ Chấn Đình không để ý đến anh ta, bế Phong Thiên Tuyết lên xe Aston Martin.
Chương 187
Lúc này thuốc Phong Thiên Tuyết uống đã phát huy tác dụng, cô quấn lấy người Dạ Chấn Đình như rong biển, dụi dụi khuôn mặt nhỏ vào cổ anh, tham lam ngửi mùi hương quen thuộc trên người anh…
“Là anh à…” Phong Thiên Tuyết líu ríu nói, vòng tay qua cổ anh và dâng lên một nụ hôn nóng bỏng.
“Chết tiệt!” Dạ Chẩn Đình nhíu mày, “Cô bị người ta cho uống thuốc rồi”
Chẳng trách vừa rồi cứ nằm đó như một con ngốc không biết phản kháng…
Phong Thiên Tuyết vẫn đang cọ cọ lên người Dạ Chấn
Đình, quấn quanh anh như một quả cầu lửa, sự nhiệt tình nóng bỏng đã đốt cháy dục vọng của anh.
Dạ Chẩn Đình một tay lái xe, một tay ôm cô, để mặc cho cô bám lấy người mình, cố nhịn dục vọng trong cơ thể mà tiếp tục lái xe.
Nhưng Phong Thiên Tuyết đột nhiên trở nên càn rỡ, động tác càng phóng khoáng hơn…
Dạ Chẩn Đình không thể chịu đựng được nữa, lái xe vào khu rừng gần bờ biển Nam Tước, đè cô lên ghế xe, cắn thùy tại cô, giọng nói khàn khàn: “Là cô tự tìm đấy…”
Anh mạnh mẽ hôn cô, như một con dã thú đang gặm nhầm con mồi dưới thân.
Cô nhiệt tình như lửa, chủ động lại phối hợp, khiến anh quyến luyến không rời…
Ánh trăng diêm dúa xuyên qua cửa kính xe, chiếu vào hai người đang quấn chặt lấy nhau như dây leo…
Đêm nay, nhiệt tình mà điên cuồng.
Buổi sáng, ánh mặt trời chiếu vào mắt Phong Thiên Tuyết, lúc này cô mới mơ màng tỉnh dậy, mở mắt ra và nhìn thấy bóng lưng quen thuộc.
Anh ngồi trên phía trước xe hút thuốc, gió ban mai phải vào mặt anh, thổi mái tóc đen của anh ra sau, chiếc áo sơ mi trắng cởi hẳn ra tung bay trong gió, khi vạt áo nhấp nhô hình xăm đầu sói trên eo lúc ẩn lúc hiện.
Phong Thiên Tuyết ngây người nhìn anh, rồi lại nhìn chính mình, cả người trần truồng, trên người đắp chiếc áo gió màu đen của anh, chỗ đó… đau như bị xé rách.
Cô sững sờ hồi lâu mới hoàn hồn lại, tim đập dữ dội, sau đó sợ hãi hét ầm lên…
“A-_”
Tiếng hét kinh hãi của người phụ nữ phía sau phá tan buổi sáng yên tĩnh của anh.
Dạ Chẩn Đình khẽ nhíu mày, dập đầu thuốc, xoay người bước tới thùng xe lấy hai chai nước khoáng rồi lên xe, mở nắp chai rồi đưa cho cô.
“Chuyện gì vậy?” Phong Thiên Tuyết nắm chặt lấy cánh tay anh, không đầu không đuôi hỏi: “Tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì vậy? Chúng ta, anh, tôi… anh đã làm gì tôi rồi?”
“Cái gì mà tôi đã làm gì cô rồi? Là bản thân cô bám lấy tôi không buông!” Dạ Chẩn Đình nghiêm nghị nói, “Tôi cũng miễn cưỡng thôi, rộng rãi giúp đỡ, cô nên cảm ơn tôi mới phải”
Chương 188
“Nói linh tinh, cái tên lưu manh thối tha nhà anh!” Phong Thiên Tuyết giơ tay định đánh anh, nhưng lại bị anh nắm lấy cổ tay, “Ăn no rồi lại muốn ra tay, cô như vậy là không đạo đức đâu!”
“Anh đừng hòng vu oan cho tôi, tôi không phải loại người đó.”
Phong Thiên Tuyết kích động rống lên, lồng ngực phập phồng lên xuống vì thở gấp, tươi đẹp hấp dẫn!
Dạ Chẩn Đình nhìn chằm chằm ngọn đồi tuyết trắng nõn và mềm mại của cô, trong người lại có chút xao động, nhưng anh không chạm vào cô mà bật video camera hành trình của xe lên…
“Cô tự mình xem đi!”
“Muốn tôi .”
Mặc dù đoạn video mờ mờ không rõ nét nhưng Phong Thiên Tuyết vẫn có thể nhận ra người đó là mình. Cô cưỡi lên người anh, ôm mặt anh và động tình hôn lên, động tác đó còn kích thích hơn cả trong phim…
“Tôi…”
Phong Thiên Tuyết kinh ngạc đến mức há hốc mồm, không thể tin vào mắt mình, cô sao vậy? Sao cô có thể trở nên như vậy? Đây không phải là…
“Vẫn chưa nhớ ra?” Dạ Chấn Đình nhắc nhở cô: “Nói cách khác, cô cũng không nhớ chuyện xảy ra ở Dạ Sắc?”
“Ở Dạ Sắc làm sao. Đầu Phong Thiên Tuyết đau như
muốn nứt ra, cô ôm đầu cố gắng nhớ lại: “Tôi nhớ anh đến đón tôi, đồng nghiệp hò reo muốn anh mời, sau đó chúng ta đến Dạ Sắc uống rượu…
Các đồng nghiệp đều nâng ly chúc mừng, tôi uống hai ly lớn nên hơi say, đi vào nhà vệ sinh rửa mặt rồi Thẩm Vân đưa cho tôi một chai nước khoáng… Những chuyện sau đó tôi không nhớ nữa.”
Nói đến đây Phong Thiên Tuyết như nghĩ đến điều gì, cô tức giận mắng: “Tên khốn nhà anh nhân lúc tôi say rượu, sàm sỡ tôi!”
“Cô xem đi.” Dạ Chẩn Đình gõ vào màn hình camera hành trình: “Rốt cuộc là ai sàm sỡ ai?”
Trong video, Phong Thiên Tuyết đang xé quần áo anh, còn liên tục hôn anh…
“Đừng phát nữa, mau tắt đi.” Phong Thiên Tuyết che mắt không dám nhìn: “Sao tôi lại có thể như thế? Đó không phải tôi.”
“Con heo ngốc, cô bị người ta bỏ thuốc”
Dạ Chấn Đình tắt camera hành trình, đồng thời xoá luôn video.
“Cái gì? Bỏ thuốc?”
Phong Thiên Tuyết đột nhiên nhớ lại chuyện tối qua, hình như có gì đó không đúng lắm. Mặc dù tửu lượng của cô không cao, nhưng không đến mức mới uống ly mà cả người đã nóng ran, ý thức mơ hồ…
Chương 189
Không đúng, thật ra từ chiều qua cô đã bắt đầu thấy hơi nóng và khô miệng, sau đó đến tối uống rượu vào lại càng khó chịu hơn.
Và cảm giác đó có vẻ rất giống với đêm bốn năm trước…
“Nhớ ra rồi?” Dạ Chẩn Đình tiếp tục nhắc nhở: “Dáng vẻ phóng đãng của cô tối qua còn hơn cả bốn năm trước, đó là vì cô bị bỏ hai lần thuốc.”
“Không phải chứ, là ai hại tôi?” Phong Thiên Tuyết cảm thấy sợ hãi: “Tôi đâu có động đến ai.”
“Cô tự nghe đi.”
Dạ Chẩn Đình mở đoạn ghi âm tối qua Dạ Huy gửi tới, là cuộc trò chuyện giữa Thẩm Vân và ba người đàn ông…
“Tôi cho các anh một trăm ngàn, các anh chơi một người phụ nữ giúp tôi”
“Một trăm ngàn đã muốn chúng tôi ra tay, lỡ bị bắt thì tội rất nặng đấy.”
“Các anh yên tâm, tôi sẽ thu xếp mọi thứ rồi đưa cô ta vào phòng, các anh đến chỉ việc chơi với cô ta là được rồi, những chuyện khác tôi sẽ lo liệu..”
“He he, chắc chắn người phụ nữ đó rất xấu nên mới phải bỏ tiền ra để tìm người chơi cùng cô ta.”
“Không chỉ không xấu mà còn đẹp như tiên nữ, các anh thấy rồi sẽ biết.”
“Trời ạ!” Phong Thiên Tuyết sốc đến mức chết lặng: “Người này là… Thẩm Vân?”
Giọng Thẩm Vân khá đặc biệt, nhẹ nhàng từ tốn, ngay cả khi nói những lời độc ác thế này mà giọng điệu cô ta cũng không thay đổi.
“Cuối cùng cũng hiểu ra rồi” Dạ Chẩn Đình lắc đầu bất lực: “Ly nước cam hôm qua cô uống ở nhà ăn công ty đã bị bỏ thuốc, chai nước khoáng tối qua cũng lại bị bỏ thuốc. Cô ta luôn muốn hại cô mà con heo cô lại luôn coi cô ta là bạn, nếu tôi không đến kịp..”
Anh không nói tiếp những lời phía sau, nếu ba người đàn ông đó thực sự chạm vào Phong Thiên Tuyết thì có lẽ người anh hận nhất chính là bản thân.
Không nên để tên chó Đoạn Thiên Nhai kia giả làm anh!
Anh vốn định dùng cách này để xua tan nghi ngờ của cô, ai mà biết tên đó ham chơi quá, suýt nữa đã làm lỡ chuyện lớn…
May mà anh đến kịp.
“Đáng sợ quá” Bây giờ Phong Thiên Tuyết nghĩ lại chuyện xảy ra tối qua, không khỏi cảm thấy sởn gai ốc: “Vậy, vậy ba người đàn ông đó có… có.”
“Đương nhiên là không” Dạ Chẩn Đình đưa tay ôm cô vào lòng: “Tôi sẽ không để bất kỳ ai làm tổn thương cô!”
Phong Thiên Tuyết nghe thấy tiếng tim đập mạnh mẽ của anh, cảm giác rất yên tâm, rất có cảm giác an toàn.
Anh như một vị thần hộ mệnh, bảo vệ cô.
Không đúng…
Phong Thiên Tuyết đột nhiên lại nghĩ đến một vấn đề, đột nhiên đẩy anh ra rồi kích động hỏi: “Tên trai bao đáng chết, không phải tối qua anh lại không đeo bao đấy chứ?”
Dạ Chẩn Đình sững sờ một lúc rồi chợt nhớ ra, tối qua sau khi lên xe, anh đã đeo mặt nạ tượng trưng của “con nợ trai bao”.
Vậy nên bây giờ anh là “con nợ trai bao” chứ không phải Dạ Chẩn Đình!