“Nhất định tôi phải làm rõ chuyện này.”
Phong Thiên Tuyết siết chặt nắm đấm, bị người ta chiếm tài sản là một chuyện, quan trọng là cô nghi ngờ liệu cái chết của ba cô có uẩn khúc gì khác không?
“Cố lên” Dạ Chấn Đình đứng dậy rời đi.
“Này! Anh không thể giúp tôi sao?” Phong Thiên Tuyết gọi anh lại.
“Cô cũng đâu phải người của tôi, tại sao tôi phải giúp cô?” Dạ Chấn Đình vô cùng lạnh lùng: “Nếu cô là người của tôi thì có là thiên binh vạn mã tôi cũng sẽ san bằng thay cô!”
“Cắt!” Phong Thiên Tuyết liếc anh, “Tôi tự tìm luật sư điều tra”
“Tùy cô” Dạ Chẩn Đình xoay người rời đi, anh còn chẳng thèm quay đầu mà nói: “Dù sao thì chín rưỡi tối mai cô không lấy lại được dây chuyền thì cũng thành người của tôi như thường!”
Lúc này Phong Thiên Tuyết mới nhớ đến thỏa thuận trả nợ kia, chín rưỡi tối mai là đến hạn rồi.
Làm thế nào đây, sợi dây chuyền bị Bạch Lộ đeo đến Bordeaux rồi, chắc chắn không cầm về được…
Cả đêm nay Phong Thiên Tuyết trằn trọc không ngủ được, lúc thì nghĩ đến. chuyện chuyển phát nhanh đáng sợ, lúc thì nghĩ đến thân phận của Dạ Chấn Đình và call boy, lúc lại nghĩ đến chuyện của ba.
Đầu cô như sắp nổ tung.
Cô lắc đầu, nhắc nhở bản thân đừng nghĩ nữa, bây giờ cứ bước từng bước trước.
Trời sắp sáng, Phong Thiên Tuyết mới chìm vào giấc ngủ, nhưng vừa ngủ chưa được bao lâu thì điện thoại đổ chuông, cô mơ màng nghe máy, tiếng mắng chửi kích động của Bạch Lộ truyền đến.
“Phong Thiên Tuyết, cô là đồ khốn, cô đúng là giỏi đấy, không ngờ Hạo Hiên
lại vì cô mà muốn ly hôn với tôi!”
Phong Thiên Tuyết cả đêm không ngủ, vừa nheo mắt đã nghe thấy tiếng mắng chửi xối xả, cô nhất thời vẫn chưa hoàn hồn.
“Rõ ràng là con gái cô làm mất vòng tay của tôi, cô không đền tiền nên lấy dây chuyền thế chấp, bây giờ còn chạy đến trước mặt chồng tôi giả vờ đáng thương? Chồng tôi vừa gọi đến ra lệnh cho tôi trả dây chuyền, nếu không sẽ ly hôn với tôi…”
“Để mẹ nói”
Sau đó, đầu bên kia điện thoại truyền đến tiếng mắng của Bạch Thu Vũ.
“Phong Thiên Tuyết, thỏa thuận đó giấy trắng mực đen, tự mày kí tên trước mặt hai cô giáo, không phải bọn tao ép mày, mày lại chạy đến chỗ Hạo Hiên nói xằng nói bậy.
Mày được đấy, quả nhiên là đồ thảo mai mưu mô xảo quyệt, giả vờ ngây thơ vô hại nhưng thực ra bỉ ổi nhơ nhớp hơn bất cứ ai. Tao nói cho mày biết, mày đừng nghĩ đến chuyện quyến rũ Hạo Hiên lúc Lộ Lộ không có ở đó, Hạo Hiên sẽ không nghiêm túc với cái thứ để tiện như mày đâu.”
“Chửi đủ chưa?” Phong Thiên Tuyết không nghe tiếp được nữa, bực bội nói: “Đã nói là trong bảy ngày cầm vòng tay đổi lấy dây chuyền rồi, vậy mà các người lại đeo dây chuyền ra nước ngoài, rõ ràng là cố ý kéo dài thời gian”
“Tôi muốn đi đâu thì đi chứ, cô còn dám hạn chế cả tự do cá nhân của tôi à?”
“Vậy cô đừng về nữa” Phong Thiên Tuyết ngắt lời Bạch Lộ, cố ý nói khích cô ta: “Hạo Hiến hẹn tối tối nay gặp mặt, chúng tôi sẽ tâm sự chuyện xưa…”
“Cô… cô dám…”