VietWriter
Hiện tại đã là chín rưỡi tối, điện thoại của Phong Thiên Tuyết lại sập nguồn, có lẽ thím Chu và các con đã sốt ruột đến mức báo cảnh sát rồi.
“Hay là cô gọi điện thoại trước đi?” Lôi Vũ đề nghị: “Vết thương của cô rất nghiêm trọng, cứ thế trở về thì trong nhà không ai chăm sóc được đâu nhỉ?”
Phong Thiên Tuyết suy nghĩ thì thấy cũng đúng, bây giờ cô không thể tự lo cho mình, thím Chu phải chăm sóc ba đứa trẻ mỗi ngày cũng rất mệt mỏi rồi, nào còn sức lực quan tâm cô nữa?
Đọc nhanh ở VietWriter
Hơn nữa, các con trông thấy bộ dạng này của cô nhất định sẽ sợ hãi...
Nghĩ tới những việc này, Phong Thiên Tuyết đành phải tạm thời ở lại, để Lôi Vũ tìm sạc điện thoại sạc pin cho mình, sau đó gọi điện cho thím Chu.
“A lô, thím Chu..”
mất.” “Cô chủ, cô đi đâu đấy? Tôi gọi cho cô mà cô tắt máy suốt, làm tôi sợ chết
“Điện thoại của tôi hết pin, vừa mới khởi động lại. Thím Chu, tôi có chút việc mấy ngày nữa sẽ về”.
Phong Thiên Tuyết không biết nói dối, nhưng cô lại sợ thím Chu lo lắng.
“Có chuyện gì thế?” Thím Chu lờ mờ cảm thấy có sự khác thường: “Cô cứ yên. tâm nói cho tôi biết, mấy đứa bé không ở bên cạnh.”
“Sao mấy hôm nay không báo cáo công trạng gì thế? Tôi không hỏi anh thì anh không biết chủ động à? Làm sao lại không chuyên nghiệp thế hả?”
Trước mặt ma quỷ Dạ thì vâng vâng dạ dạ, vội vàng lấy lòng, quay sang “Con nợ trai bao” lại có thể thỏa thuê ra oai làm sếp, có được khoái cảm phát tiết.
“Không kinh doanh.” Con nợ trai bao đáp lại.
“Bao nhiêu ngày rồi mà không nhận được mối nào à? Anh không đến Dạ Sắc à? Mỗi ngày anh làm gì thế?”
Đối phương không trả lời.
Phong Thiên Tuyết dứt khoát gọi điện thoại cho, một lúc lâu sau mới nối máy được: “Có chuyện gì?”