Rượu vang đỏ trên bàn trà và thảm, trước mặt hai người.
Phong Thiên Tuyết đi tới, ngồi xổm xuống đất, dùng giẻ lau đi vết rượu trên bàn.
Lăng Long quan sát cô từ trên xuống dưới, nói đùa: “Chẩn Đình, điều kiện về ngoại hình của thư ký công ty anh ngày càng tốt đấy.”
Mặc dù Phong Thiên Tuyết không trang điểm, ăn vận đơn giản, nhưng chỉ tùy tiện đứng đó thôi là đã có sức hút không thể làm lơ được.
Hơn nữa vẻ đẹp của cô hoàn toàn là tự nhiên, bẩm sinh mà có, một loại khí chất từ trong xương khó mà tả được.
“Ừm, cũng tạm” Dạ Chẩn Đình hờ hững trả lời.
Phong Thiên Tuyết thầm mắng: Tôi, cũng tạm?
Vậy anh còn nhào đến bám riết làm gì?
“Những kỹ năng hơi thiếu..”
Lăng Long lại bổ sung thêm một câu, giọng nói bay bổng, trông có vẻ như vô ý nhưng lại mang theo sự thù địch rõ ràng.
Động tác của Phong Thiên Tuyết khựng lại, kiềm nén cơn giận trong lòng, không nói gì mà tiếp tục lau dọn.
“Ở đây cũng có!”.
Lăng Long dùng mũi giày cao gót chỉ vào vết bẩn dưới chân, tỏ ý bảo Phong Thiên Tuyết lau sạch.
Phong Thiên Tuyết nhìn vết bẩn đó nhưng không nhúc nhích, nếu cô nghiêng người tới đó thì sẽ quỳ trước Lăng Long để lau.
“Sao? Lăng Long cười khẩy nhướng mày: “Cô không nhìn thấy hay là không muốn lau?”
Phong Thiên Tuyết bóp chặt giẻ lau trong tay, về mặt công việc thì cô không thể phản kháng, nhưng về mặt cá nhân thì cô không thể nào chịu đựng được sự sỉ nhục này.
Dạ Chẩn Đình vẫn không nói một lời nào, hoàn toàn không có ý định giải vây cho cô.
Điều này khiến trong lòng Phong Thiên Tuyết càng thêm khó chịu.
“Để tôi để tôi!” Dạ Huy vội đi tới.
“Chút chuyện nhỏ này sao có thể phiền đến A Huy động tay được?” Mặc dù Lăng Long đang nói với Dạ Huy nhưng mắt cô ta lại nhìn chằm chằm vào Phong Thiên Tuyết: “Tay của cô cao quý quá, xem ra tôi không sai cô được?”
Phong Thiên Tuyết hít sâu một hơi, kiềm nén cơn giận trong lòng, cầm giẻ lau xoay sang nhưng bất cẩn nên giẻ lau bẩn đó rơi lên chân Lăng Long.