“Hả?”
Phong Thiên Tuyết hoảng sợ: “Không được, nó là người nhà của tôi!”
“Ngu ngốc!” Dạ Chấn Đình trợn mắt nhìn cô: “Lại đây ăn sáng đi”
Phong Thiên Tuyết đi qua ngồi vào bàn, nhìn đồ ăn đầy lắp, mắt cô lập tức sáng rực.
Tiếng bụng sôi ọc ạc vang lên, lúc này cô mới nhớ tới cả ngày hôm qua mình chưa ăn gì…
Dạ Chẩn Đình đưa bát đũa cho cô, sau đó anh ngồi bên cạnh, chống cằm nhìn cô ăn.
Phong Thiên Tuyết từng là con gái nhà quyền quý, nhưng mấy năm nay vì lo chuyện mưu sinh, ngày nào cô cũng bận bịu giành giật từng giây từng phút, ăn cơm như đánh giặc, không thể tao nhã nhấm nháp từng chút như trước đây nữa.
Vậy nên bây giờ tướng ăn của cô cũng trở nên thô lỗ.
Nhưng thấy cô như vậy, Dạ Chấn Đình lại cảm thấy chân thật hơn.
Vả lại cô đẹp nên dù có làm gì vẫn đẹp, cảm giác ngốc nghếch đáng yêu.
“Anh không ăn hả?” Phong Thiên Tuyết liếm môi, gắp cho Dạ Chấn Đình một miếng há cảo.
“Tôi ăn rồi”
Dạ Chấn Đình vốn định đẩy ra, nhưng khi thấy tay cô vẫn dừng ở đó bèn nghiêng qua ăn miếng há cảo này.
“Ngon không?” Phong Thiên Tuyết cười ngây ngô.
“Ngon lắm” Dạ Chẩn Đình gật đầu, sau đó anh lại sầm mặt, đứng dậy bỏ đi.
“Anh sao thế?”
Phong Thiên Tuyết nhìn theo bóng lưng anh mà không khỏi sững sờ, cô làm gì sai sao?
Dạ Chẩn Đình vừa đi, căn phòng tức khắc trở nên trống vắng…
Phong Thiên Tuyết cũng không muốn ăn nữa, cô chống cằm, nhớ lại chuyện vừa rồi.
Rốt cuộc cô đã làm gì sai?
Sao tự nhiên anh lại lật mặt?
Cô chỉ đút cho anh một miếng há cảo thôi mà?
Hay anh bị dị ứng với tôm?
Phong Thiên Tuyết đang suy nghĩ thì Lôi Vũ gõ cửa đi vào: “Cô Phong, cục sạc cho cô này, để tôi sạc pin giúp
cô.”
“Cảm ơn” Phong Thiên Tuyết dò hỏi: “Bác sĩ Lôi, tí nữa tôi muốn ra ngoài một lát.”
“À được, tôi sẽ chuẩn bị xe cho cô” Lôi Vũ vừa định đi chuẩn bị.
“Cô cho người đưa tôi về nhà là được, không cần lo chuyện tiếp theo đâu.”