“Là mẹ của Tư Mộ Phong ạ”
Long Long nắm chặt tay, kích động nói: “Cô ta. mắng chúng con là không có ba, còn nói chúng con là, là..”
Long Long cắn răng, không thốt ra được câu sau, khuôn mặt bướng bỉnh đỏ bừng, vành mắt ươn ướt.
“Đừng để ý tới cô ta, cô ta cố ý đấy!”
Thần Thần ra vẻ thành thục nhắc nhở em trai mình, nhưng mắt cậu bé cũng đỏ hoe.
Phong Thiên Tuyết cắn môi không nói một lời, cô biết những lời này đã làm tổn thương bọn trẻ đến nhường nào…
Trước đây bọn họ có đối phó hay bắt nạt cô như thế nào thì cô cũng chịu đựng, nhưng lần này cô tuyệt đối không thể nhẫn nhịn nữa…
“Kẻ xấu sẽ gặp quả báo.”
Thím Chu rất tức giận.
Bao nhiêu độ rồi?” Phong Thiên Tuyết nói sang chuyện khác.
“Ba tám độ năm ạ!” Thần Thần nhìn nhiệt độ, hàng lông mày nhíu lại, “Mẹ ơi, phải cho Tam Bảo uống thuốc hạ sốt rồi”.
“Để em đi lấy thuốc” Long Long chạy đến phòng khách bằng đôi chân ngắn, cậu bé đi lấy hòm thuốc.
Thím Chu tìm được thuốc hạ sốt và đút cho Nguyệt Nguyệt uống.
Nguyệt Nguyệt liên tục ho khan nên sắc thuốc ra rất nhiều, chỉ uống được một chút ít.
Phong Thiên Tuyết rất sốt ruột, từ khi sinh ra sức khỏe của Nguyệt Nguyệt đã yếu hơn hai anh trai, vì vậy Phong Thiên Tuyết luôn chăm sóc cô bé vô cùng cẩn thận.
Trải qua điều trị, nửa năm nay sức khỏe của Nguyệt Nguyệt đã tốt hơn rất nhiều. Có lẽ là do hôm nay khóc nhiều quá nên dẫn tới việc viêm amidan và phát sốt.
Sau khi cho Nguyệt Nguyệt uống thuốc xong thì đã là tám giờ hai mươi phút.
Phong Thiên Tuyết vừa thay quần áo vừa nói với thím Chu: “Thím Chu, tôi phải đi làm đây, tối nay vất vả cho thím rồi, thím hãy cho Tam Bảo uống nhiều nước một chút và dùng khăn ướt lau người cho con bé. Đợi sau khi tôi tan làm, nếu nhiệt độ cơ thể của con bé vẫn chưa giảm thì chúng ta sẽ đưa con bé đến bệnh viện”
“Cô chủ, đã muộn như vậy rồi mà cố định đi làm ở đâu vậy?” Thím Chu không khỏi lo lắng.
“Tôi đã tìm việc làm thêm, từ tám rưỡi đến mười rưỡi, đã sắp muộn rồi”.
Phong Thiên Tuyết mặc quần áo qua loa, sau đó xách túi rồi vội vã rời đi.
“Mẹ ơi, mẹ chờ đã” Thần Thần đuổi theo ra ngoài và đưa cho cô một túi đồ, “Mẹ vẫn chưa ăn tối, mẹ cầm theo chiếc bánh mì dứa này đi ạ”
“Còn cả cái này nữa ạ” Long Long cầm một hộp sữa chua và chạy đến. “Mẹ yên tâm đi ạ, chúng con sẽ chăm sóc Tam Bảo thật tốt”
“Ừm.” Vành mắt Phong Thiên Tuyết ươn ướt, “Cám ơn Đại Bảo Nhị Bảo, mẹ đi trước đây, các con ngoan nhé!”
“Chúng con biết rồi ạ!”
Phong Thiên Tuyết bắt xe đến quán bar DTT. Trên xe, cô vừa ăn bánh mì vừa uống sữa chua, nghĩ đến ba đứa nhỏ, mắt cô không khỏi đỏ hoe…
Cô có thể chịu mọi khó khăn gian khổ, nhưng cô không thể để con mình bị tổn thương.
Hai mẹ con nhà họ Bạch thật khốn nạn, vừa có tiền lại còn rảnh rỗi, cô hoàn toàn không có tinh thần và sức lực để đối phó với bọn họ.
Chương 222
Có lẽ cô nên cân nhắc đến việc chuyển trường cho bọn trẻ…
Nhưng chuyển trường thì phải tốn tiền, vì vậy mục tiêu hiện tại của cô chính là cố gắng kiếm tiền.
Đã tám rưỡi mà Phong Thiên Tuyết vẫn đang trên đường, có một số lạ gọi đến, cô đoán là cuộc gọi từ DTT nên vội vàng nghe máy: “A lô!”
“Phong Thiên Tuyết, cô xảy ra chuyện gì vậy? Hôm nay không đến à?”
Là giọng nói của anh Đông – ông chủ quán bar.
“Xin lỗi anh, trong nhà tôi xảy ra chút chuyện nên đi hơi muộn, bây giờ tôi đang trên đường, chắc phải mười phút nữa mới đến nơi.”
“Vậy được, tôi sẽ để ca sĩ khác lên sân khấu trước, cô bắt đầu làm lúc chín
rưỡi!”
“Vâng, cảm ơn anh Đông”
Cúp điện thoại xong, Phong Thiên Tuyết thở phào nhẹ nhõm, may mà ông chủ này tốt bụng, nếu giống như ma quỷ Dạ thì e là cô đã bị đuổi việc từ lâu rôi.
Tám giờ mười phút, Phong Thiên Tuyết vội vã đến DTT, trên sân khấu có một nam ca sĩ đang hát một bài nhạc Rock, anh ta hát rất chuyên nghiệp nhưng vẫn khiến nhiều vị khách không hài lòng…
“Chúng tôi muốn nghe cô gái xinh đẹp tối qua hát!”
“Đúng vậy, chúng tôi cố ý đến đây cổ vũ cho cô ấy, cô ấy đâu rồi?”
Phong Thiên Tuyết tiến vào từ phía sau sân khấu, cô đi thẳng vào phòng thay đồ.
Tại một nơi hẻo lánh, anh Đông sốt ruột phất tay, ra hiệu cho cô nhanh chóng trang điểm rồi lên sân khấu.
Phong Thiên Tuyết gật đầu lia lịa, đồng thời cô phát hiện có một chàng trai
rất giống “con nợ trai bao” đang ngồi bên cạnh anh Đông.
Anh ta ngồi trên chiếc ghế da với tư thế kiêu ngạo, đang lắc ly rượu, nhìn cô và nở nụ cười tươi, ánh mắt mập mờ như lửa.
Phong Thiên Tuyết vội vàng dời ánh mắt, trong lòng lại dấy lên mối nghi ngờ, rốt cuộc chàng trai kia có phải là “con nợ trai bao” không?
Cô không có thời gian để suy nghĩ, cô nhanh chóng bước đến phía sau sân khẩu, đeo chiếc mặt nạ ren đen trước đây rồi lên sân khấu.
Cô không nói một câu dư thừa nào, vừa lên đã biểu diễn bài “Style” của Taylor Swift.
Dưới sân khấu lập tức vang lên tiếng pháo tay và cổ vũ như sấm dậy.
Bầu không khí lập tức bùng cháy như một ngọn lửa rừng rực, làm bùng nổ khắp cả khán phòng!
Khách dưới sân khấu càng dần càng nhiều, còn có người quay lại màn biểu diễn của Phong Thiên Tuyết rồi đăng tải lên mạng…
Sau khi hát hết một bài, bầu không khí trong khán phòng đã bùng lửa.
Có một vài vị khách trẻ tuổi cầm chai bia, muốn lên sân khấu để mời rượu Phong Thiên Tuyết.
Chương 223
Phong Thiên Tuyết không biết phải làm sao, lúc này anh Đông lên sân khấu hòa giải và kéo những vị khách kia xuống uống rượu cùng mình.
Cùng lúc đó, một số nhân viên bảo vệ tiến lên canh giữ ở mép sân khấu để ngăn các vị khách lại xông lên trên.
Phong Thiên Tuyết thở phào nhẹ nhõm, cô nhìn anh Đông với vẻ biết ơn, nhưng lại phát hiện anh Đông đang ra hiệu OK với anh chàng có bề ngoài giống “con nợ trai bao”.
Chàng trai hài lòng gật đầu và tiếp tục uống rượu.
Phong Thiên Tuyết đột nhiên hiểu ra tất cả điều này đều do chàng trai đó sắp xếp!
Cô tiếp tục biểu diễn trong sự nghi hoặc, nhưng lại phát hiện ra rằng chàng trai vẫn luôn nhìn mình, trong ánh mắt dịu dàng mang theo vẻ thưởng thức, trên môi luôn nở một nụ cười gian ác.
Khi thấy cô đang nhìn mình, chàng trai nâng ly rượu trong tay lên và làm động tác mời rượu với cô, đồng thời nháy mắt trái, phóng điện với cô một cách ám muội.
Phong Thiên Tuyết rùng mình một cái, cô vội vàng dời ánh mắt và tiếp tục
hát.
Cả khán phòng đều reo hò, tranh nhau muốn boa cho cô.
Một lúc sau, một mã QR thanh toán xuất hiện trên màn hình điện tử, trên đó hiển thị danh sách tiền boa của “Nữ Dạ Vương”!
Những vị khách kia lập tức cầm điện thoại lên và quét mã để chuyển tiền…
Phong Thiên Tuyết đang đắm chìm trong màn biểu diễn nên không để ý. Sau khi biểu diễn xong, cô lập tức đi vào hậu trường dưới sự che chắn của nhân viên bảo vệ. Khi nhìn thấy danh sách tiền boa, tốt quá đi, tối nay chỉ tính tiền boa thôi mà đã nhận được bốn mươi tám nghìn tệ rồi!
Cô không khỏi sợ đến ngây người…
“Thế nào? Lợi nhuận cũng không tệ chứ?” Giọng nói của anh Đông truyền đến.
“Trời ạ, nhiều tiền vậy, chỗ tiền này chia thế nào đây?” Phong Thiên Tuyết hưng phấn hỏi.
“Quy định của chúng tôi là tiền boa đều được trả cho ca sĩ” Anh Đông cười rạng rỡ, “Cô cũng mang lại không ít lợi nhuận cho quán bar của chúng tôi, tôi nên cảm ơn cô mới đúng!”.
“Bốn mươi tám nghìn, đưa hết cho tôi? Tôi không nghe nhầm chứ?” Phong Thiên Tuyết quả thực không thể tin vào tai mình.
“Đúng vậy, ca sĩ khác cũng vậy thôi, nhận được bao nhiêu tiền boa thì đều là của họ” Anh Đông chỉ vào danh sách.
“Tuyệt vời, phát tài rồi!” Phong Thiên Tuyết cầm điện thoại lên, vui mừng đến nỗi sắp nhảy dựng lên.
“Sau này tên của cô trong quán bar của chúng tôi sẽ là Nữ Dạ Vương” Anh Đông chỉ vào màn hình và nói, “Tôi lấy đại cái tên này cho cô đấy, không có ý kiến gì chứ?
“Cái tên này thật khó nghe”
Phong Thiên Tuyết đột nhiên nghĩ đến Dạ Chẩn Đình, Lôi Vũ gọi anh là Dạ Vương, cô trở thành Nữ Dạ Vương thì như thể cô là một cặp với tên ác ma đó vậy.
“Ha ha ha, tôi là người quê mùa không được học hành nên chỉ lấy đại cái tên
thôi, cô dùng tạm đi, dù sao cũng chỉ giới hạn trong quán bar của chúng ta” Anh Đông gãi đầu và mỉm cười.
“Có thể cho tôi mượn chiếc mặt nạ này được không?”
Phong Thiên Tuyết chỉ vào chiếc mặt nạ trên mặt mình,
“Lỡ như gặp phải người quen, để người ta biết tôi làm thêm ở đây thì không tốt lắm, tôi nghĩ là sau này đến quán bar tôi. đều đeo mặt nạ”
Chương 224
“Đương nhiên không có vấn đề gì, cô cầm lấy mà dùng”.
Anh Đông đồng ý một cách sảng khoái. Đúng lúc này, tài khoản của quán bar lại nhận được một khoản tiền boa khác dành cho Phong Thiên Tuyết, chín mươi chín nghìn chín trăm chín mươi chín tệ!
“Trời ạ, phát tài rồi, phát tài rồi” Phong Thiên Tuyết mừng rỡ như điên.
“Là tiền boa từ cậu Đoạn” Anh Đông nhìn tài khoản và cười nói, “Cậu ấy đang
bên ngoài, có muốn đi uống một ly với cậu ấy không?
“Hả? Là người bạn ngồi bên cạnh anh sao?” Phong Thiên Tuyết rất tò mò, “Anh ta làm gì vậy?”
“Cậu ấm nhà giàu” Anh Đông mỉm cười đầy khinh thường, “Chẳng phải hai người đã quen biết nhau từ trước rồi sao? Đừng giả bộ trước mặt tôi nữa”
Phong Thiên Tuyết lập tức ngây ngẩn cả người khi nghe thấy câu này, chẳng lẽ anh ta thật sự là “con nợ trai bao” ư?
“Đi thôi? Đi mời thần tài một ly” Anh Đông đưa cho Phong Thiên Tuyết một ly rượu đỏ.
“Không cần” Phong Thiên Tuyết lắc đầu, “Tôi còn phải nhanh chóng về nhà, anh cảm ơn họ thay tôi nhé”
Nói xong, cô đeo ba lô và rời đi từ cửa sau…
Anh Đông nhìn theo bóng lưng của cô, khóe môi nở một nụ cười lạnh lùng thần bí…
“Người đẹp, tôi chờ cô lâu rồi, cùng đi uống một ly đi”
Một chàng trai trẻ chặn Phong Thiên Tuyết ở ven đường, ánh mắt nóng bỏng của anh ta quyến luyến trên người cô.
“Xin lỗi, anh nhận nhầm người rồi”
Phong Thiên Tuyết cúi đầu, định đi lướt qua người anh ta nhưng lại bị vệ sĩ của anh ta ngăn lại.
“Cô dám không nể mặt cậu Tần của chúng tôi à?” Tên vệ sĩ kia bày ra vẻ mặt hung tợn.
“Câm miệng!” Chàng trai trẻ lạnh lùng quát, “Sao lại ăn nói với người đẹp như
vậy?”
Chàng trai lập tức bước đến trước mặt Phong Thiên Tuyết và nói một cách chân thành, “Đừng lo lắng, tôi không phải kẻ xấu, tôi chỉ muốn kết bạn với cô mà thôi.”
“Tôi có việc phải về nhà” Phong Thiên Tuyết tránh anh ta và đi lướt qua bên cạnh.
“Không nể mặt chứ gì?” Chàng trai đã hoàn toàn mất kiên nhẫn, “Vậy thì đừng trách tôi dùng biện pháp mạnh”.
Nói xong, anh ta tiến đến túm lấy Phong Thiên Tuyết và lôi lên xe…
“Buông tôi ra..” Phong Thiên Tuyết vội vàng vùng vẫy.
“Bip bip!”
Tiếng còi xe đột nhiên vang lên, tiếp theo là ánh đèn chói lọi chiếu thẳng vào mắt chàng trai.
“Mẹ kiếp, thằng chó nào dám lo chuyện bao đồng vậy?”
Chàng trai tức giận quát.
Vệ sĩ của anh ta hùng hổ bước tới, nhưng khi nhìn rõ người tới là ai, tên vệ sĩ kia lại ủ rũ quay lại và nói nhỏ: “Cậu Tần, là cậu Đoạn!”
“Cậu Đoạn nào?”
Chàng trai nhất thời không kịp phản ứng.
Chương 225
Đúng lúc này, một bóng người cao lớn bước xuống xe và đi thẳng đến bên này, trên người mang theo hơi lạnh thấu xương: “Buông cô ấy ra!”
Phong Thiên Tuyết quay đầu lại nhìn, cô không khỏi sững sờ…
Cô nhớ tới vào buổi tối của hôm đấu giá vừa rồi, cô bị một đám thanh niên giở trò khiếm nhã ở ven đường, “con nợ trai bao” cũng xuất hiện như thế này…
“Cậu Đoạn… á..”
Tên vệ sĩ cao lớn đang định nói chuyện thì bị Đoạn Thiên Nhai vặn ngược cổ tay.
Chỉ nghe thấy một tiếng “rắc” vang lên, tên vệ sĩ ngã xuống đất, đau đến nỗi mặt mũi nhăn nhó, kêu gào thảm thiết.
“Cậu Đoạn bớt giận, tôi không biết cô ấy là người của cậu.” Cậu Tần sợ tái
mặt, vội vàng xin lỗi Phong Thiên Tuyết, “Là tôi có mắt như mù, không nên xúc phạm cô.”
“Ừ.” Phong Thiên Tuyết trợn tròn mắt, rốt cuộc cậu Đoạn này có lại lịch gì vậy?
“Cút!” Đoạn Thiên Nhai lạnh lùng quát.
Cậu Tần vội vàng dẫn người của mình bỏ đi một cách chật vật.
Phong Thiên Tuyết ngơ ngác nhìn bọn họ, sau đó lại nhìn Đoàn Thiên Nhai: “Anh…”
“Sao thế? Không nhận ra anh à?” Đoạn Thiên Nhai ra vẻ thần bí mà nở nụ cười xấu xa, “Mới có mấy ngày không gặp mà đã quên anh rồi, đau lòng quá đi mất!”
“Không thể nào, anh thực sự là…”
Phong Thiên Tuyết sợ ngây người, ngay cả giọng nói cũng giống như vậy, anh
ta thật sự là “con nợ trai bao” ư?
“Vết thương trên vai không sao chứ?”
Đoạn Thiên Nhai thấy áo khoác cô bị kéo xuống nên tưởng vết thương của cô bị đụng phải.
“Thật sự là anh sao?”
Phong Thiên Tuyết xác nhận một lần nữa, “Anh, sao anh lại.”
“Lên xe trước đã” Đoạn Thiên Nhai kéo cô lên xe.
Trong lòng Phong Thiên Tuyết chống cự theo bản năng, nhưng khi nhìn thấy chiếc xe Aston Martin thì cô lập tức buông lỏng cảnh giác và theo anh ta lên xe, cô thắt dây an toàn và chỉnh lại chỗ ngồi một cách thuần thục…
“Anh còn tưởng em không nhận ra anh nữa cơ” Đoạn Thiên Nhai trêu ghẹo,
“Xem ra lần trước đã để lại cho em ấn tượng rất sâu sắc… Anh cả của anh cũng…”
“Bốp!” Đoạn Thiên Nhai còn chưa kịp nói xong thì Phong Thiên Tuyết đã hung hăng tát anh ta một cái, cô nghiến răng nghiến lợi, tức giận mắng,
“Đồ call boy chết tiệt nhà anh, không ngờ lại dám trêu tôi!”
“O…”
Đoạn Thiên Nhai sững sờ, anh ta còn tưởng Dạ Chấn Đình đã nói rõ với cô và cũng giới thiệu thân phận của anh ta rồi, thế nên vừa rồi anh ta định nói “Anh cả của anh cũng đã nói với em rồi nhỉ?
Không ngờ cô lại tưởng anh ta là thân phận khác của Dạ Chấn Đình…