Cuối cùng, nửa tiếng sau, cửa sắt mở ra.
Phong Thiên Tuyết gặp ác mộng, cô mơ thấy một con sư tử đang nhìn cô, đánh hơi trên người cô, liếm vết thương của cô, như thể sẽ ăn có bất cứ lúc nào.
Trong mơ, có kinh hãi run lẩy bẩy, trong lòng vô cùng hoảng sợ.
Cảm giác sợ hãi này luôn vây quanh cô.
Cho đến khi cô choàng tỉnh dậy từ cơn ác mộng, mồ hôi nhễ nhại, cả người run rẩy.
Trong ánh sáng mờ tối, có một đôi mắt đang nhìn cô, hệt như con sư tử trong mơ.
Cô vô thức quay đầu nhìn, sợ đến rùng mình, vội vàng bật dậy.
“Tỉnh rồi?”
Dạ Chẩn Đình ngồi trên sofa, tao nhã chống cằm, nhìn cô với ánh mắt sâu thẳm.
Phong Thiên Tuyết ôm gối ngồi trên giường, hoảng hồn thở hổn hển.
Một lúc lâu sau, cuối cùng cô cũng hoàn hồn, kích động chất vấn: “Tên khốn, tại sao anh đối xử với tôi như vậy?”
“Nhốt chưa đủ?” Dạ Chẩn Đình nhướng mày.
Phong Thiên Tuyết khựng lại, không dám nói lung tung nữa.
Dạ Chấn Đình đứng lên, chậm rãi đi tới.
Phong Thiên Tuyết hoảng sợ vội lùi lại, Dạ Chấn Đình nhẹ nhàng nắm lấy cổ chân cô, kéo cô đến trước mặt anh, cô bị kéo đến dưới thân anh…
Giống với tư thế trong mơ, bị một con thú vây hãm dưới thân, đối mặt với ánh mắt của cái chết.
Như thể sẽ bị anh nuốt chửng bất cứ lúc nào!
“Đau sao?”
Dạ Chấn Đình nhẹ nhàng vuốt ve vết thương đã được băng bó của Phong Thiên Tuyết, giọng nói dịu dàng như ánh trăng.
Nhưng không hiểu sao lại khiến người ta sợ hãi.
Phong Thiên Tuyết không nói gì, cứ thế mở to đôi mắt trong veo, nhìn anh với ánh mắt phức tạp.
Cô không hiểu tại sao anh dễ dàng thay đổi, vui giận thất thường như vậy.