“Cô yên tâm, cô không ở đây nên tôi sẽ ở bên Hạo Hiên”
Phong Thiên Tuyết nói xong câu này thì thẳng thừng cúp điện thoại.
Hai mẹ con đê tiện vô liêm sỉ đó, không tỏ chút thái độ với bọn họ thì bọn họ tưởng cô có thể để mặc cho họ tùy tiện nắn bóp đấy.
Đang suy nghĩ thì điện thoại bỗng đổ chuông, là Tư Hạo Hiên gọi đến.
“Alo”
“Thiên Tuyết, tôi đã thông báo với Bạch Lộ để cô ấy lập tức về thành phố Hải
trả lại dây chuyền cho em rồi”
“Chẳng phải anh nói bọn họ ở Bordeaux chơi mười ngày à? Sao đột nhiên gấp gáp vậy?”
“Tôi lo sếp Dạ sẽ làm khó em nên đặc biệt đi tìm sếp Dạ để giải thích chuyện này, anh ta nói hai người có thời hạn ba ngày, chín giờ tối nay là đến hạn rồi.”
Giọng Tư Hạo Hiên rất lo lắng: “Em yên tâm, Bạch Lộ đã đặt vé máy bay quay về rồi, tám giờ tối sẽ đến thành phố Hải. Giờ tôi đang đợi ở sân bay, chắc chắn sẽ đem dây chuyền trả lại cho em”
Nghe thấy thế, tâm trạng Phong Thiên Tuyết vô cùng phức tạp. Trước đó Tư Hạo Hiên ầm ĩ với Dạ Chấn Đình thành như vậy, Dạ Chẩn Đình còn thẳng tay ném đồ khiến anh ta bị thương, nhưng anh ta lại hạ mình đi cầu xin Dạ Chấn Đình vì cô.
“Tuyết Nhi, em có đang nghe tôi nói không?”
Giọng Tư Hạo Hiên truyền đến cắt ngang dòng suy nghĩ của Phong Thiên Tuyết.
“Đang nghe” Phong Thiên Tuyết khẽ nói: “Hạo Hiên, cảm ơn anh!”
“Không cần cảm ơn, là tôi nợ em… Giờ tôi rất hối hận, thật sự rất hối hận. Tại sao năm đó tôi không thể chống đối gia đình sớm hơn để bảo vệ em.” Tư Hạo Hiên buồn bã nói.
“Chuyện quá khứ thì để nó qua đi.”
“Heo ngốc, dậy ăn sáng!”
Đột nhiên một giọng nói truyền đến ngắt lời Phong Thiên Tuyết.
Tư Hạo Hiên ở đầu kia điện thoại khựng lại như tín hiệu bị nghẽn, không có chút tiếng động nào.
Phong Thiên Tuyết vội che ống nối điện thoại lại, cau mày nói với Dạ Chấn Đình: “Sao anh cứ không gõ cửa thế?”
“Đây là nhà tôi” Dạ Chấn Đình lạnh lùng nói xong câu này rồi đi.
Phong Thiên Tuyết liếc anh, sau đó cẩn thận hỏi Tư Hạo Hiên ở đầu kia: “Anh còn đó không?”
“Em… đã ở bên anh ta rồi?” Giọng Tư Hạo Hiên như đang đè nén cảm xúc.
“Không phải..” Phong Thiên Tuyết không biết nên giải thích thế nào.
Tư Hạo Hiên hít sâu một hơi, cố gắng kiềm chế tâm trạng kích động của mình: “Tuyết Nhi, chúng ta gặp nhau đi, bây giờ đến Blue Diamond, tôi đợi em.”
“Hạo Hiên…”
Phong Thiên Tuyết đang muốn nói thì Tư Hạo Hiên đã dứt khoát cúp điện thoại.