Sắc mặt cũng âm u đến đáng sợ, giống như bầu trời trước khi giông bão kéo đến.
“Chúng tôi không trộm con chip thật mà, chúng tôi hoàn toàn không biết con chip là gì…” Phong Thiên Tuyết yếu ớt giải thích, “Anh nghĩ lại đi, nếu chúng tôi trộm con. chip thật thì tại sao không bán cho đối thủ của anh mà lại cố tìm cách trả cho anh chứ…”
“Ba của bọn trẻ là ai?”
Dạ Chẩn Đình chỉ quan tâm đến vấn đề này, giọng anh trông thì bình tĩnh nhưng lại lạnh đến mức không thở nổi.
Tim Phong Thiên Tuyết đập loạn xạ, hoảng loạn không thôi, bản năng làm cô muốn nói với anh rằng Là anh nhưng cô biết, bây giờ cô vẫn chưa thể nói ra sự thật.
Cô muốn bịa ra lời nói dối nào đó để lừa cho qua nhưng cô lại không biết nói dối…
Hoặc nói một cách chính xác hơn là bây giờ cô có nói gì, nói thế nào thì đều không thể lừa được anh.
“Trả lời!” Dạ Chấn Đình chợt quát lên.
Phong Thiên Tuyết rùng mình, nhìn anh nơm nớp lo sợ: “Là, là, là…”
Cô là suốt một lúc lâu vẫn chưa nói ra được…
“Là của tôi?” Mặc dù Dạ Chấn Đình đang cố gắng che giấu và kiềm chế nhưng vẫn nhịn không được chất vấn, “Buổi tối bốn năm về trước, cô mang thai, không hề phá thai mà đã sinh ba… Đúng không”.
Trong mắt anh có ánh sáng, có sự mong chờ, anh hi vọng mình nhận được câu trả lời khẳng định.
Vì kích động nên thậm chí tay anh còn hơi run, mắt nhìn thẳng vào môi Phong Thiên Tuyết, sợ bỏ lỡ đáp án.
“Không, đương nhiên là không rồi.” Phong Thiên Tuyết vội vã phủ định, “Sao lại thế được!”
Cô cảm thấy anh như một ác quỷ buồn vui thất thường, có lẽ trong tay còn có rất nhiều mạng người, nếu để con và anh nhận nhau lúc này, quá đáng sợ…
“Không phải của tôi?” Dạ Chẩn Đình lập tức bóp chặt má Phong Thiên Tuyết, kích động chất vấn, “Vậy là của ai?”
Phong Thiên Tuyết đau phát run, hoảng loạn đẩy tay anh ra.
“Cốc cốc!” Bỗng dưng bên ngoài có tiếng gõ cửa, sau đó Dạ Huy báo cáo: “Dạ Vương, người của nhà họ Sở đến!”
Câu này làm tình hình vốn đã nguy hiểm trở nên đáng sợ hơn.
Phong Thiên Tuyết cảm nhận được ánh mắt của Dạ Chẩn Đình càng nguy hiểm hơn, bàn tay đang bóp má cô càng bóp mạnh hơn, giống như muốn bóp nát xương CÔ.
“Đau ý” Phong Thiên Tuyết rên rỉ yếu ớt.
“Cô cũng biết đau?” Dạ Chấn Đình nhìn cô bằng ánh mắt âm u, “Chẳng lẽ ba đứa trẻ đó… Là con của Sở Tử Mặc?”
Nhà họ Sở từ trước đến nay luôn lạnh lùng, khiêm tốn nay lại ra mặt cầu xin cho một người phụ nữ, nói người phụ nữ này không có quan hệ thân thiết với Sở Tử Mặc, ai tin?