“Được rồi.” Phong Thiên Tuyết chẳng còn cách nào, “Tôi sẽ dọn đi ngay”
“Cô phải dọn xong trước mười hai giờ đêm, bằng không tôi sẽ bảo người dọn đi giúp cô đấy.” Chị Hoàng lạnh lùng nói, “Cô đưa tiền bồi thường cho tôi trước đi!”
Phong Thiên Tuyết đành phải giao tiền bồi thường, sau đó vội vàng tìm phòng.
Thật may đây là căn hộ cho thuê kèm theo đầy đủ đồ dùng gia đình, đồ các cô tự mua không nhiều.
Cô gửi đồ và hành lý ở phòng bảo vệ, sau đó đến phòng môi giới nhà đất để tìm nhà cho thuê…
Cô muốn giải quyết trong hôm nay vì ngày mai là thứ hai, cần phải đi làm.
Sau khi vất vả một lúc, Phong Thiên Tuyết thuê được một căn hộ gần công ty, lần này giá tiền thuê nhà gấp ba trước kia nhưng được cái rộng rãi, môi trường trong khu chung cư tốt.
Quan trọng hơn, đây là một chỗ mới, không ai biết.
Cô không sợ lại bị người ta quấy rầy nữa.
Phong Thiên Tuyết tranh thủ lúc ngân hàng còn làm việc, vội vàng chạy tới chuyển hai triệu vào tài khoản của mình.
Cô nhướng mày nhìn số dư trong tài khoản rồi ngẩng đầu ưỡn ngực bước ra ngoài.
Phong Thiên Tuyết dọn đồ vào nhà mới, một mình quét dọn căn hộ đến tận khuya mới xong, nằm trên ghế sa lon trong tình trạng kiệt sức nhìn trần nhà. Cô cong môi cười tưởng tượng cảnh đám trẻ sẽ hạnh phúc thế nào khi về nhà…
Có lẽ Phong Thiên Tuyết quá mệt mỏi, mới nghĩ ngợi một lát đã ngủ thiếp trên ghế sa lon.
Tiểu Tứ Bảo nằm trên kệ ti vi, ai oán nhìn cô và gọi: “Mẹ, đói!”
Đêm này, Phong Thiên Tuyết ngủ rất say, sáng sớm mới tỉnh lại vì lạnh và phát hiện ra mình không đắp chăn. Cô kéo áo muốn ngủ thêm một lát lại phát hiện ra đã muộn
rồi.
Cô dậy cho Tiểu Tứ Bảo ăn, rửa mặt sơ qua rồi vội vàng chạy tới công ty đi làm.
Tuần trước, Phong Thiên Tuyết được nghỉ thêm nửa ngày thứ sáu, sau đó tới cuối tuần. Thật ra cô chỉ nghỉ tổng cộng có hai ngày rưỡi nhưng lại có cảm giác như vừa trải qua một kỳ nghỉ dài vậy.
Dù sao hai ngày rưỡi qua, cô đã trải qua rất nhiều chuyện…
Nhưng…những chuyện đó không bị truyền đi, sao các đồng nghiệp đều nhìn cô với ánh mắt khác thường, còn xì xào bàn tán gì đó sau lưng cô?
“thiên Tuyết…”