“Ông đừng giận ảnh hưởng đến sức khoẻ” Dạ Chấn Đình chân thành an ủi: “Ông lớn tuổi rồi nên nghĩ thoáng một chút, con cháu tự có phúc của con cháu..”
“Thằng ranh này, ông đánh chết cháu.”
Ông cụ Dạ giận dữ quát lên, sau đó mấy tiếng “bịch, bịch, bịch” vang lên.
Phong Thiên Tuyết kinh ngạc mở to mắt, che miệng không dám phát ra tiếng, nhưng tim lại như bị ai nắm lấy.
Dạ Chấn Đình thật sự bị đánh sao?
Liệu có phải anh…
“Ông xem, ông đánh cũng chẳng đau, đúng là già thật rồi.”
Giọng Dạ Chấn Đình vọng lại, mang theo chút trêu chọc.
“Thằng nhóc này… cháu.”
Ông cụ Dạ tức muốn chết, sau đó bắt đầu không thở được.
“Ông nội!” Dạ Chấn Đình vội xoa dịu: “Ông không sao chứ? Ông để thuốc ở đâu?”
“Người đâu!”
Tiếng bước chân dồn dập vang lên từ phòng bên cạnh.
Phong Thiên Tuyết lo lắng, bất an, đi qua đi lại trong phòng.
Hy vọng ông cụ Dạ không sao, nếu không cô sẽ càng gặp nhiều rắc rối hơn nữa.
“Ông nội, ông sao thế? Ông đừng làm cháu sợ” Phòng kế bên lại truyền tới tiếng gọi lo lắng của Lăng Long: “Có chuyện gì vậy? Vừa nãy vẫn ổn mà!”.
“Im lặng!” Dạ Chấn Đình thấp giọng quát.
Phòng bên cạnh không còn động tĩnh gì nữa, sau đó Dạ Chấn Đình nói: “Ra ngoài hết đi.”
“Vâng” Cả nhóm người cùng đi ra.
“Ông nội, cháu dìu ông về phòng” Lăng Long khéo léo nói.
“Để anh” Dạ Chấn Đình bước lên đỡ ông cụ.
“Cháu tránh ra” Ông cụ Dạ tức giận quát: “Thằng nhóc thối cháu chỉ muốn ông tức chết!”
“Cháu không dám!” Dạ Chấn Đình nhỏ giọng nói.
“Hừ” Ông cụ Dạ giận dữ trừng mắt nhìn anh rồi để Lăng Long dìu mình đi.
Cuối cùng bên ngoài cũng yên tĩnh trở lại, phòng khách và cầu thang bắt đầu tắt đèn.