Vừa cầm lên, cô liền cảm thấy có gì đó không đúng, thứ bên trong chiếc hộp dường như đang phát ra âm thanh đồng hồ đếm ngược.
“Đó là một quả bom, mẹ mau ném nó đi!!!”
Thần Thần ngay lập tức giành lấy chiếc hộp trong tay Phong Thiên Tuyết và chạy ra ngoài.
“Đại Bảo–”
Phong Thiên Tuyết hét lớn và lao ra ngoài.
Ngay khi Thần Thần ném chiếc hộp ra hành lang, chiếc hộp phát nổ ‘bùm.
Cả căn phòng đều rung chuyển, trần nhà ngoài hành lang rơi xuống mấy mảng, suýt nữa rơi vào Thần Thần.
“Đại Bảo, Đại Bảo!” Phong Thiên Tuyết lao tới như điên, ôm chặt lấy Thần Thần, “Đại Bảo, con không sao chứ? Con đừng làm mẹ sợ”
“Mẹ ơi, con không sao, khụ khụ..” Thần Thần họ vì bụi, không sao cả.
Phong Thiên Tuyết lập tức bế Thần Thần vào nhà và đóng cửa lại.
“Mẹ…” Nguyệt Nguyệt sợ hãi bật khóc, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng.
Long Long bảo vệ em gái trong lòng, giả bộ bình tĩnh an ủi cô bé nói: “Đừng sợ, có anh ở đây rồi”
“Ai là người gửi đồ vậy? Tại sao hắn ta lại muốn hại chúng ta?” Thần Thần sợ hãi hỏi.
“Người đó…” Trong lòng Phong Thiên Tuyết rối như tơi vò, cô cũng không hiểu tại sao Dạ Chẩn Đình lại làm như vậy.
“Trời ơi, chuyện gì xảy ra vậy?”
Lúc này, thím Chu vừa đi mua thức ăn về vô cùng hoảng sợ khi nhìn thấy cảnh tượng này, “Cô chủ, ba đứa trẻ không sao chứ?”
“Thím Chu, thím đưa bọn trẻ về quê ngay lập tức.” Phong Thiên Tuyết đã bình tĩnh lại rồi, quyết đoán sắp xếp, “Tranh thủ thời gian, thu dọn chút hành lý đơn giản, tôi đi sắp xếp xe”
“Rốt cuộc sao vậy?” Thím Chu sợ hãi run cầm cập, “Có người muốn hại chúng ta sao? Là ai thế?”
“Tôi không biết là ai, nhưng đối phương đã biết địa chỉ nhà chúng ta rồi. Chúng ta đang gặp nguy hiểm, thím và bọn trẻ phải rời đi ngay lập tức”
Phong Thiên Tuyết gọi cho chú Vương bảo vệ khu nhà, “Chú Vương, chú đang làm thêm việc lái xe đúng không ạ? Cháu trả chú gấp đôi tiền, phiền chú giúp cháu đưa thím Chu và bọn trẻ về quê.”
“Gấp đôi? Được được được, chú lập tức tới giúp cháu lấy hành lý đây.”
Cúp điện thoại, Phong Thiên Tuyết suy nghĩ một lúc, sau đó bấm số của Dạ Chấn Đình…