Vài lần Phong Thiên Tuyết cố gắng vén áo sơ mi để nhìn eo anh, nhưng đều bị anh túm chặt tay.
Sau đó là sự trừng phạt càng mạnh bạo và điên cuồng hơn.
Cô không còn sức để kiểm tra… .
Tuy nhiên, sự phòng bị của anh cũng cho thấy anh có tật giật mình.
Trong buồng lái, A Hải đang lái xe cảm giác được động tỉnh phía sau, đỏ mặt xấu hổ.
Dạ Huy ngồi bên ghế lái phụ ho khan vài tiếng, nói nhỏ: “Cậu lái xe cho tốt, đừng suy nghĩ lung tung”
“Không, em không dám nghĩ” Vệ sĩ A Hải vội vàng nói: “Thế bây giờ chúng ta có đi tiếp đến mật thất kia không anh Huy?”
“Cái này…” Dạ Huy nghiêm túc suy nghĩ: “Chúng ta không thể chống lại mệnh lệnh của Dạ Vương, nhưng tôi đoán, với thể lực của anh ấy sẽ không xong ngay đầu”
“Nên…”
“Tìm một nơi yên tĩnh dừng lại trước.”
“Rõ.
Một lần lăn qua lộn lại này lăn đến tận đêm.
Phong Thiên Tuyết liệt sức, ngủ gục trên ghế sô pha.
Dạ Chẩn Đình mặc quần áo tử tế, ngồi trên sô pha hút thuốc, ánh mắt anh có phần phức tạp nhìn Phong Thiên Tuyết đã ngủ mê mệt.
Khi điếu thuốc cháy tàn, Dạ Chẩn Đình dập tắt tàn thuốc, mở hé cửa kính, lệnh cho Dạ Huy cách đó không xa: “Trở về”.
“Dạ? Không đi thẩm vấn?” Dạ Huy hết sức kinh ngạc.
“Không đi nữa” Dạ Chẩn Đình nhẹ giọng nói: “Nhốt hai Vợ chồng họ mấy ngày, sắp chết đói thì thả ra, để bọn họ nhớ thật kĩ bài học lần này!” .
“Vâng” Dạ Huy truyền lệnh xuống.
Người vệ sĩ lên xe, khởi động xe lái về.
Dạ Chấn Đình đắp áo khoác lên người Phong Thiên Tuyết, ngồi bên cạnh lặng lẽ nhìn cô.
Trong buồng lái, vệ sĩ lái xe A Hải khó hiểu hỏi: “Anh Huy, sao đột nhiên Dạ Vương đổi ý?”
“Có lẽ cô Phong không muốn anh ấy biết bí mật gì đó, còn anh ấy vì muốn làm cô Phong yên tâm nên không đi thẩm vấn nữa.” Dạ Huye hiểu rõ về Dạ Chấn Đình.
“Ồ…” A Hải gật đầu cái hiểu cái không: “Em không hiểu lắm!”