"Mụ phù thủy này vô lễ thật đấy." Long Long nghe vậy liền nổi giận, cầm cây chổi xua đuổi Bạch Thu Vũ, "Biển ra ngoài!"
"Biến ra ngoài, biến ra ngoài!"
Tiểu Tứ Bảo vừa bay lượn trong nhà vừa kêu to nhại lời Long Long.
"Ai da, mới tí tuổi đã giỏi đấy, dám cầm chổi đánh tạo cơ à!" Bạch Thu Vũ vừa tránh cây chổi của Long Long vừa chửi rủa, "Con khốn Phong Thiên Tuyết, mày cút ra đây cho tao!"
"Bà thật vô giáo dục" Thần Thần cau mày quát Bạch Thu Vũ, "Ba mẹ bà không dạy bà phải tôn trọng người khác sao?"
"Em biết bà ta, bà ta là bà ngoại của Tư Mộ Phong" Bé Nguyệt Nguyệt chỉ vào Bạch Thu Vũ rồi chu miệng, tức giận nói, "Bà ra ngoài mau, nếu không chúng tôi sẽ gọi bảo vệ đấy."
"A lô, bộ phận bảo vệ a?" Thần Thần cầm điện thoại gọi bảo vệ, "Có một mụ phù thủy xấu xa tới nhà cháu, nhờ các chú bắt bà ta đi giúp cháu với ạ"
"Ba đứa chúng mày là đồ con hoang có mẹ mà không có ba...".
"Im miệng!" Cuối cùng Phong Thiên Tuyết cũng thay xong quần áo, cô đi ra hét lên, "Bạch Thu Vũ, bà tưởng tôi dễ bắt nạt thật à? Bà nhiều lần mò tới nhà tôi gây sự, bà tưởng tôi không dám ra tay với bà đúng không?"
Nói xong, Phong Thiên Tuyết cầm lấy con dao gọt hoa quả trên bàn...
"Phong Thiên Tuyết, mày, cuối cùng mày cũng chịu đi ra" Bạch Thu Vũ lập tức hoảng sợ, nhưng bà ta vẫn mạnh miệng, "Mày là con khốn, mày dám giấu tạo lừa tiền chú hai mày, mau trả lại thẻ ngân hàng cho tao!"
Phong Thiên Tuyết khựng lại giây lát, ngày đó Phong Thế Nguyên nhét một tấm thẻ ngân hàng cho cô, cô còn chưa kịp phản ứng thì ông ta đã đi rồi.
Hóa ra Bạch Thu Vũ tìm tới nhà cô để đòi lại thẻ ngân hàng.
"Bà nói cho đúng vào, không phải tôi đòi ông ấy mà là ông ấy khăng khăng nhét cho tôi." Phong Thiên Tuyết lạnh lùng nói, "Tôi không thèm tiền của nhà họ Bạch đầu"
"Vậy mày trả lại cho tao đi, giả vờ thanh cao cái gì, nếu không cần thì sao mày còn nhận?"
Bạch Thu Vũ hét to với vẻ phách lối, hét xong bà ta thấy con dao trong tay cô thì lùi lại nửa bước.
"Bây giờ tôi đi lấy" Phong Thiên Tuyết cầm con dao gọt hoa quả chỉ vào Bạch Thu Vũ, "Bà biến ra ngoài chờ đi."
"Ra ngoài!" Thím Chu đẩy Bạch Thu Vũ ra ngoài sau đó đóng cửa lại.
"Mẹ..." Ba bé con lập tức vây quanh cô, "Mụ phù thủy này là ai vậy mẹ? Vì sao bà ta lại xấu xa như vậy?"
"Vì bà ta không được ba mẹ dạy dỗ, bà ta không học hành đến nơi đến chốn nên mới xấu xa" Phong Thiên Tuyết ngồi xổm xuống nói với bọn nhỏ, "Chúng ta không cần tức giận với loại người này, không cần để ý lời bà ta nói, sau này gặp bà ta thì cách xa một chút."
"Vâng, con biết rồi." Ba bé con ngoan ngoãn gật đầu.
"Được rồi, các con vào bếp cùng bà đi."
Phong Thiên Tuyết xoa đầu bọn nhỏ, nháy mắt ra hiệu cho thím Chu trông chừng ba đứa trẻ.
Thím Chu gật đầu, che chở bọn nhỏ đi vào bếp.
Phong Thiên Tuyết vào phòng tìm tẩm thẻ ngân hàng kia rồi cầm ra đưa cho Bach Thu Vũ: "Cầm thẻ rồi cút đi mau, nếu bà còn dám quấy rối người nhà của tôi thì đừng trách tôi không khách sáo"
"Hừ!" Bạch Thu Vũ cầm thẻ cười khẩy, "Mày không khách sáo? Không khách sáo thì mày làm được gì tạo? Mày xem lại cái nhà tồi tàn của mày đi, một cái đưa đến chuyện ăn ở còn phải lo nghĩ mà dám nói khoác không biết ngượng? Mày tưởng mày vẫn là cô chủ nhà giàu lúc trước à..."
"Nói đủ chưa?" Phong Thiên Tuyết ngắt lời bà ta, "Đúng, bây giờ tôi chẳng là cái thá gì, cũng vì tôi chẳng là cái thá gì cho nên tôi liều mạng lắm..."
Phong Thiên Tuyết đột nhiên lấy con dao gọt hoa quả ra, từng chút dí lại gần ngực Bạch Thu Vũ, nghiến răng cười khẩy nói...
"Nhưng bà thì khác, bây giờ bà có tiền có thế, mạng quý giá, mặt cũng quý giá!"
"Mày, mày muốn làm gì?" Bạch Thu Vũ sợ đến mức cả người run rẩy, liên tục lui về phía sau.
"Yên tâm, tôi muốn giết bà thì sẽ không ra tay ở đây đâu..." Phong Thiên Tuyết dùng dao dồn Bạch Thu Vũ vào vách tường, híp mắt lạnh lùng nói, "Tôi chỉ muốn nói cho bà biết rằng cây ngay không sợ chết đứng, bà đừng có ép người quá đáng, nếu không thì chuyện gì tôi cũng làm được đấy!"
Nói xong, cô đâm mạnh con dao gọt hoa quả về phía Bạch Thu Vũ.
"A!"
Bạch Thu Vũ sợ hãi hét toáng lên.
Nhưng con dao không đâm trúng bà ta mà đâm vào cánh cửa gỗ phía sau bà ta.
Nhưng Bạch Thu Vũ vẫn được một phen hú hồn, bà ta cầm thẻ ngân hàng hốt hoảng bỏ chạy...
Phong Thiên Tuyết nhìn theo bóng lưng bà ta rồi thở phào một hơi, quay người định vào nhà, nhưng phát hiện thím Chu đứng ở cửa từ bao giờ, nhìn cô với đôi mắt chan chứa lệ: "Cô chủ, làm khó có rồi..."
Thím Chu đau lòng lắm, hồi xưa Phong Thiên Tuyết được chiều chuộng cỡ nào, từ nhỏ đến lớn cô chưa từng cầm đồ nặng, vậy mà bây giờ cô phải cầm dao dọa người vì sự an toàn của bọn nhỏ.
"Thím Chu, thím làm sao thế?"
Phong Thiên Tuyết không thèm để ý, cô chỉ biết rằng, mục tiêu sống của cô là cho thím Chu và bọn nhỏ cuộc sống vui vẻ, bất kỳ ai cũng không được phá hoại sự tốt đẹp này.
"Mẹ, mẹ.." Tiểu Tứ Bảo vỗ cánh bay ra ngoài, "Ăn cơm, ăn cơm"
"Ha ha, Tiểu Tứ Bảo đói rồi, chúng ta vào đi." Phong Thiên Tuyết dùng tay trái khoác tay thím Chu, trêu ghẹo, "Thím Chu nhà ta như biến thành trẻ con ấy, động một tí là khóc nhè."
"Tôi thường có mà"
Thím Chu sịt mũi, lau nước mắt để bọn nhỏ không trông thấy.
"Bà ơi, mẹ ơi, ăn cơm thôi!"
Ba đứa trẻ giúp xới cơm bưng thức ăn.
Cả nhà ăn cơm thật vui vẻ.
Bé Nguyệt Nguyệt nhấc cánh tay béo núc ních gắp cho Phong Thiên Tuyết một cái cánh gà.
"Cám ơn Tam Bảo."
Phong Thiên Tuyết để điện thoại xuống, chú tâm ăn cơm cùng bọn nhỏ.
"Tôi xuống ngay đây"
Phong Thiên Tuyết mặc quần áo ở nhà, cô báo với thím Chu một tiếng rồi xuống lầu.
Hôm nay Lôi Vũ đổi sang chiếc xe Rolls-Royce phiên bản dài tới đón Phong Thiên Tuyết, làm chấn động cả con đường, người qua đường đều nhìn chằm chằm chiếc xe này.
Phong Thiên Tuyết lấy tay che mặt, sợ bị người ta nhận ra.
"Cô Phong, bên này ạ"
Lôi Vũ mở cửa xe, cung kính mời Phong Thiên Tuyết lên xe.
Phong Thiên Tuyết lên xe, không nhịn được hỏi: "Bác sĩ Lôi, sao hôm nay cô lại lái chiếc xe này tới đón tôi?"
"Dạ Vương dặn dò như vậy, chúng ta chỉ có thể làm theo" Lôi Vũ cười giải thích.
"Được thôi." Phong Thiên Tuyết không nói thêm nữa, "Mau lái xe đi."
Xe chậm rãi lăn bánh rời đi.
Ở con đường đối diện, ba bé con đi xuống từ xe buýt của trường, trừng to đôi mắt như quả nho nhìn chằm chằm chiếc Rolls-Royce phiên bản dài không hề chớp mắt.
Nguyệt Nguyệt chớp cặp lông mi dài cong cong, hoài nghi mình nhìn nhầm: "Người ban nãy lên chiếc xe kia là mẹ sao?"
"Hình như vậy" Long Long xoa cằm, gật đầu ra vẻ lão luyện, "Mẹ còn mặc bộ quần áo ở nhà màu xám mà lần trước mua hạ giá."
"Cả đôi giày trắng nữa" Thần Thần bổ sung một câu, lập tức bày ra điệu bộ anh cả dạy bảo các em, "Cái này không quan trọng, mỗi người đều có cuộc đời của mình, chúng ta phải tôn trọng chuyện riêng của mẹ."
"Vâng ạ"
"Hôm nay nhà trẻ tổ chức lễ kỷ niệm nên tan học sớm, có lẽ bà cũng quên mất, chúng ta tự về nhà đi"
Lôi Vũ đưa Phong Thiên Tuyết đến một trung tâm tạo hình tư nhân tên là "Princess Consort" ở trung tâm thành phố.
Hôm nay ở đây vắng tanh, mười mấy nhân viên và ba stylish nổi tiếng thế giới chỉ phục vụ một mình Phong Thiên Tuyết.
Phong Thiên Tuyết sửng sốt, kéo tay Lôi Vũ nói: "Không cần khoa trương như vậy chứ."
"Cô yên tâm, tôi đã sắp xếp ổn thỏa rồi"
Lôi Vũ đỡ Phong Thiên Tuyết vào sảnh ngồi, trước tiên xử lý vết thương cho cô rồi băng bó lại, sau đó mới bảo stylish tạo hình cho cô.
Lúc trước Phong Thiên Tuyết cũng từng được hưởng đãi ngộ tương tự, ba cô ký kết với stylish tạo hình chuyên nghiệp, mỗi khi có bữa tiệc long trọng, Phong Thiên Tuyết sẽ hẹn stylish đến nhà ăn mặc trang điểm cho cô.
Stylish của trung tâm tạo hình "Princess Consort" này vô cùng khó mời, vào sinh nhật hàng năm cô mới mời được một người, hơn nữa còn phải hẹn trước nửa năm.
Hôm nay, Dạ Chẩn Đình bao trọn vì cô, còn bảo mọi người ở lại phục vụ riêng mình cô.
Điều này đủ để chứng minh, thể lực của Dạ Chẩn Đình to lớn hơn nhiều so với tưởng tượng của cô...
Nghĩ tới đây, trong lòng Phong Thiên Tuyết càng bất an, người đàn ông như vậy không dễ trêu, một khi đắc tội với anh thì chết chắc.
Thời gian chậm rãi trôi qua trong lúc Phong Thiên Tuyết suy nghĩ miên man...
Chớp mắt đã một tiếng trôi qua, mấy stylish còn đang vây quanh Phong Thiên Tuyết trang điểm tạo hình thì cô đã dựa vào ghế sofa ngủ thiếp đi...
Mấy stylish nhìn nhau cười, cảm thấy Phong Thiên Tuyết rất đáng yêu.
"Mọi người nhẹ tay thôi, cổ và vai phải của cô Phong bị thương" Lôi Vũ khẽ căn dặn.
"Vâng, chúng tôi biết rồi." Mấy stylish làm thật nhẹ tay.
"Ơ, sếp Dạ!" Một stylish bỗng kinh ngạc hô lên.
Lôi Vũ và mấy stylish đều quay đầu nhìn...
Không biết Dạ Chẩn Đình đi vào từ khi nào, bộ đồ vest màu đen phẳng phiu làm tôn lên thân hình thon dài thẳng tắp của anh, khuôn mặt anh tuấn quyến rũ càng lộ vẻ đẹp trai dưới ánh đèn chiếu rọi, con ngươi đen như mực còn lóa mắt hơn cả ánh đèn!
Lúc này, anh đang lẳng lặng nhìn Phong Thiên Tuyết trong gương...
Không ngờ người phụ nữ này lại ngủ gật vào lúc này.
"Chào sếp Dạ!" Mọi người xoay người cúi chào.
Dạ Chẩn Đình nhấc tay ra hiệu mọi người không được ồn ào kẻo đánh thức cô.
Mọi người vội vàng yên lặng tiếp tục công việc.
Dạ Chẩn Đình đi tới ngồi xuống ghế sofa đơn bên cạnh, chống khuỷu tay lên tay vịn, chống cằm lẳng lặng ngắm nhìn Phong Thiên Tuyết.
Rất kỳ lạ, những năm qua có bao nhiêu người phụ nữ chạy theo anh như vịt, yêu thương nhung nhớ nhưng chỉ có người phụ nữ này khuấy động lòng anh một cách khó hiểu...
Khi cô tưởng anh là trai bao, anh cảm thấy thú vị, rất muốn chơi tiếp cùng cô.
Khi cô ép anh tiếp nữ đại gia anh sẽ tức giận, hận không thể bóp chết cô.
Khi cô nghĩ cách lừa tiền anh, anh sẽ khinh bỉ cô.
Khi thấy cô bị Hạ Văn Triết bắt nạt anh sẽ tức giận.
Khi Hạ Văn Triết đâm cô bị thương, lòng anh nổi ý muốn giết người, anh đưa Hạ Văn Triết vào chỗ chết.
Khi anh biết cô bị người nhà họ Bạch sỉ nhục, trong đầu anh chỉ có một suy nghĩ, trả lại gấp mười lần!
Cho nên anh dày công bố trí bữa tiệc tối nay.
"Meo"
Đột nhiên có tiếng mèo kêu, một con mèo Ragdoll màu trắng từ trong phòng chậm rãi đi ra, đánh thức Phong Thiên Tuyết đang ngủ.
Phong Thiên Tuyết mơ màng mở to mắt, hỏi với vẻ ngái ngủ: "Trời sáng rồi sao?"
Stylish làm tóc bên cạnh không nhịn được bật cười, sau đó lập tức đưa mắt nhìn Dạ Chấn Đình với vẻ sợ sệt, cúi đầu xuống không dám lên tiếng.
"Cô Phong, cô đã ngủ nửa tiếng rồi" Lôi Vũ mỉm cười nói, "Sắp tạo hình xong cho cô rồi."
"Ồ!" Lúc này Phong Thiên Tuyết mới nhớ ra mình đang tạo hình ở "Vương Phi", cô nhìn chính mình trong gương, không nhịn được cảm thán, "Đây là tôi sao? Đẹp quá... Á!"
Còn chưa dứt lời, cô đột nhiên nhìn thấy Da Chẩn Đình trong gương, liền giật nảy cả mình.
Anh một tay bưng ly rượu đế cao, một tay chống cằm, nhìn cô với vẻ ung dung, tuy khuôn mặt không biểu cảm nhưng ánh mắt lại có gì đó rất phức tạp đang cuộn trào...
Cô thật sự rất đẹp, không phải kiểu đẹp do trang điểm tỉ mỉ mà là kiểu đẹp hoạt bát tự nhiên, tựa như một thiên thần rơi xuống thế gian...