“Cô.”
“Sếp Tư đã muốn gặp cô như vậy thì cô đi gặp đi”
Dạ Chẩn Đình đột nhiên nói.
Phong Thiên Tuyết càng căng thẳng hơn, cô đoán rằng có lẽ Dạ Chấn Đình muốn biết rốt cuộc Tư Hạo Hiên định làm gì.
Nhưng bây giờ cô muốn tránh Tư Hạo Hiên còn không kịp.
Nếu lát nữa anh ta lại làm ra chuyện gì đó, hoặc nói điều gì đó khiển Dạ Chấn Đình hiểu lầm thì sẽ rắc rối lớn.
“Vẫn là anh bạn này có phong độ” Sở Tử Hàm mỉm cười, “Mời đi bên này!”.
Trong lòng Phong Thiên Tuyết rất không tình nguyện, nhưng vẫn đi theo cô ta vào trong phòng VIP.
Dạ Chẩn Đình ôm vai cô, dáng vẻ rất thân mật.
Sở Tử Hàm liếc nhìn, cười khẩy và nói: “Nếu anh trai tôi biết cô vẫn mê trai như vậy thì e là sẽ được mở rộng tầm mắt”
“Nếu anh ta biết cô ở cùng Tư Hạo Hiên thì có lẽ sẽ rất sốc đấy.” Phong Thiên Tuyết lạnh lùng đáp trả.
Sở Tử Hàm hơi sửng sốt, giả bộ ngây thơ nói: “Cô đang nói gì vậy? Tôi và Hạo Hiện chỉ là bạn, gần đây tâm trạng của anh ấy không tốt, tinh thần sa sút nên tôi mới an ủi anh ấy với tư cách là bạn bè, có vấn đề gì sao?”
“Dùng trò ‘rung xe để an ủi?” Phong Thiên Tuyết nhướng mày, nở nụ cười chế nhạo.
“Cô…” Sở Tử Hàm sửng sốt, dường như không ngờ rằng cô lại biết chuyện này.
Nhưng ngay sau đó Sở Tử Hàm đã lấy lại bình tĩnh, thờ ơ nói: “Muốn đổ tội cho người khác, không lo thiếu chứng cứ!”
Hôm đó cô ta diễn vở kịch kia trong nhà hàng chính là để Phong Thiên Tuyết nhìn thấy.
Phong Thiên Tuyết đã đoán được rằng nữ chính trong scandal là cô ta nên lúc này cũng không hề ngạc nhiên, nhưng cô ta chắc chắn rằng Phong Thiên Tuyết không có chứng cứ, chỉ cần cô ta kiên quyết không thừa nhận thì
Phong Thiên Tuyết sẽ không làm gì được cô ta.
Phong Thiên Tuyết tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, nếu không phải vì kiêng dè mối quan hệ với Sở Tử Mặc thì có thật sự muốn vạch trần bộ mặt thật xấu xa và giả tạo của Sở Tử Hàm.
Trong mắt Dạ Chấn Đình, xích mích giữa phụ nữ đều là những chuyện vặt vãnh vô cùng nhàm chán.
Nhưng khi thấy Phong Thiên Tuyết rơi vào cảnh yếu thế, anh vẫn lên tiếng nói đỡ: “Nếu muốn chứng cứ thì lúc nào cũng có”.