“Đúng vậy, Hạo Hiên, con không thể đối xử với Lộ Lộ như vậy được, ban đầu con là người..”
“Bỏ đi” Tư Hạo Hiên ngắt lời Bạch Thu Vũ, “Chuyện đã qua rồi, ai đúng ai sai cũng được, con không muốn truy cứu nữa.
Như mẹ nói, bây giờ Bạch Lộ là vợ con, là mẹ của con trai con, con chỉ muốn sống thật tốt chứ không có suy nghĩ lung tung gì khác, con mong mọi người đừng gây phiền phức cho Phong Thiên Tuyết nữa”
“Anh làm mọi chuyện đều là vì Phong Thiên Tuyết sao?” Bạch Lộ chất vấn với vẻ kích động.
“Lộ Lộ..” Bạch Thu Vũ lập tức giữ cô ta lại, cười nói với Tư Hạo Hiến:
“Hạo Hiên, con hiểu lầm rồi, mẹ vốn không hề có ý định gây phiền phức cho Thiên Tuyết, hôm nay mẹ mời nó tới nhà họp mặt nhưng không ngờ lại biến thành như vậy. Tất cả là lỗi của mẹ, là mẹ sắp xếp không tốt, lần sau có cơ hội mẹ sẽ xin lỗi ngay trước mặt nó, vợ chồng con tuyệt đối đừng vì chuyện này mà ảnh hưởng đến tình cảm…”
“Ừm, vậy thì tốt.” Tư Hạo Hiên quay người lên gác.
“Mẹ, mẹ làm gì vậy?” Bạch Lộ tức không nhịn nổi, “Rõ ràng anh ấy không truy cứu vì Phong Thiên Tuyết…”
“Vậy thì sao?” Bạch Thu Vũ quát khẽ, “Chỉ cần trong lòng nó có chừng mực, không qua lại với Phong Thiên Tuyết là chúng ta đạt được mục đích rồi, còn nguyên nhân hoàn toàn không quan trọng”
“Vì sao ạ?” Bạch Lộ không hiểu.
“Rốt cuộc con có phải con gái mẹ không vậy? Sao con ngốc thế?” Bạch Thu Vũ cạn lời, “Con đừng nghĩ tình yêu quá hoàn hảo, bất kỳ người đàn ông nào cũng không thể chung thủy cả đời, trong lòng nó có bạch nguyệt quang, con không thể can thiệp được.
Con càng kiểm soát thì nó càng phiền chán, tình cảm của hai đứa sẽ càng ngày càng có nhiều vấn đề, nhưng nếu con rộng lượng một chút, dịu dàng một chút thì nó sẽ cảm thấy hổ thẹn áy náy, chỉ như vậy thôi đã đủ để con có chỗ đứng trong nhà họ Tư”
“Con cần anh ấy cảm thấy áy náy làm gì? Con muốn anh ấy yêu con cơ” Bạch Lộ vô cùng tủi thân.
“Con muốn nó yêu con thì bây giờ con phải dịu dàng ngoan ngoãn nghe lời,
trước hết bảo vệ vị trí mợ chủ Tư đã, chờ đến khi hình tượng của Phong Thiên Tuyết hoàn toàn sụp đổ trong lòng nó, nó quay đầu nhìn thấy con ưu tú như vậy thì tự khắc sẽ yêu con.”
Tư Viễn đưa Phong Thiên Tuyết ra khỏi biệt thự, xe nhà họ Dạ từ đằng xa chậm rãi lái tới.
Phong Thiên Tuyết nói với Tư Viễn: “Tư Viễn, anh đi vào trước đi, tôi muốn nói với chú ha
“Vâng.” Tư Viễn cúi chào cô rồi lập tức rời đi.
Phong Thế Nguyên nhìn Phong Thiên Tuyết với vẻ áy náy: “Thiên Tuyết, bị đánh đau không cháu? Thím cháu tính tình không tốt, cháu đừng chấp nhặt với bà ấy, lát nữa chú sẽ phê bình bà ấy.”
“Chú hai” Phong Thiên Tuyết ngẩng đầu nhìn ông ta, “Ba cháu chết như thế nào ạ?”
Chương 111
“Hả?” Sắc mặt Phong Thế Nguyên lập tức cứng đờ, ánh mắt hoảng hốt, “Sao, sao cháu đột nhiên hỏi như vậy? Mọi người đều biết ba cháu nhảy lầu mà..”
“Vì sao ông ấy lại nhảy lầu ạ?” Phong Thiên Tuyết chất vấn, “Phong Thị làm ăn rất tốt, vì sao đột nhiên phá sản mà không hề có dấu hiệu báo trước?”
“Cháu không hiểu chuyện kinh doanh đâu.” Vẻ mặt Phong Thế Nguyên bối rối, “Chú cũng không rõ lắm.”
“Vậy vì sao chú không tham dự tang lễ của ba cháu? Vì sao vào lúc đó chú đột nhiên biến mất?” Phong Thiên Tuyết tiếp tục truy hỏi, “Chắc chắn phải có nguyên nhân chứ ạ?”
“Chú không biết, chứ không biết gì cả” Phong Thế Nguyên vội vàng nói, “Cháu đừng hỏi nữa mà hãy sống thật tốt đi.”
Ông ta móc từ trong túi ra một tấm thẻ ngân hàng rồi kín đáo đưa cho Phong Thiên Tuyết, “Chú hại cho cháu cái này, mật mã là sinh nhật của ba cháu, coi như chú đền bù cho cháu”
Vừa dứt lời, ông ta liền xoay người chạy vào biệt thự…
Phong Thiên Tuyết nhìn theo bóng lưng ông ta, trong lòng cô càng kiên định cho rằng cái chết của ba cô có điều kỳ lạ.
Liệu có liên quan đến Phong Thể Nguyên và Bạch Thu Vũ hay không?
Nhưng thái độ của Phong Thể Nguyên không có gì khác thường, Bạch Thu Vũ cũng không có bản lĩnh hại ba cô…
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
“Cô Phong.”
Giọng nói của Lôi Vũ cắt ngang mạch suy nghĩ của Phong Thiên Tuyết, cô hoàn hồn, Lôi Vũ và y tá đã đi đến trước mặt.
“Mặt cô làm sao vậy?” Lôi Vũ nhìn thấy dấu tay đỏ ửng trên mặt Phong Thiên Tuyết thì lập tức nhíu mày, “Là ai đánh?”
“Tay cô Phong cũng bị thương” Y tá kêu lên vẻ kinh ngạc.
“Lên xe trước đã” Lôi Vũ đẩy xe lăn cho Phong Thiên Tuyết.
Lên xe, Lôi Vũ phủi mảnh vụn thủy tinh trên người Phong Thiên Tuyết, xử lý vết thương cho cô rồi khẽ nói: “Cô Phong, Dạ Vương đã dặn, nếu cô có bất cứ yêu cầu gì chúng ta cũng sẽ làm cho cô!”
Câu nói này rất súc tích cũng rất rõ ràng, chỉ cần Phong Thiên Tuyết nói một câu, Lôi Vũ sẽ ra mặt xử những người bắt nạt cô tối nay.
Phong Thiên Tuyết hơi bất ngờ, cô chỉ là một nhân viên an ninh nho nhỏ của Thịnh Thiên, tại sao Dạ Chẩn Đình lại tốt với cô như vậy?
Chẳng lẽ anh thầm yêu cô thật?
“Cô Phong, cô không cần cố kỵ thế lực nhà họ Tư đầu, trước mặt Dạ Vương, bất kỳ ai cũng không đủ sức uy hiếp” Lôi Vũ bổ sung một câu.
“Cảm ơn.” Cuối cùng Phong Thiên Tuyết cũng mở miệng nói chuyện, “Tôi sẽ tự mình xử lý.”
Cô không muốn dựa vào bất kỳ ai không liên quan, dù sao đã nợ thì phải trả.
“Được.”
Lôi Vũ không nói nữa, chỉ nhìn vết thương trên mặt Phong Thiên Tuyết, sắc mặt vô cùng nghiêm nghị.
Quả nhiên…
Chương 112
Khi cô ấy báo cáo mọi chuyện xảy ra tối nay cho Dạ Chấn Đình, sắc mặt Dạ Chẩn Đình u ám chưa từng có, con ngươi sâu thẳm như biển thoáng qua vẻ lạnh lẽo.
“Các cô làm ăn kiểu gì thế? Rõ ràng đi theo bên cạnh mà sao lại để cô Phong bị bắt nạt?” Dạ Huy quát khẽ.
“Là lỗi của tôi” Lôi Vũ cúi đầu xuống, không dám nhiều lời.
“Cô Phong không cho họ đi vào theo chắc là có nguyên nhân.” Dạ Quân suy đoán, “Liệu có bí mật gì không muốn cho người ta biết không?”
“Cần điều tra thêm không ạ?” Dạ Huy thận trọng hỏi.
“Không cần.” Dạ Chấn Đình đặt chén rượu trong tay xuống, lạnh lùng dặn dò, “Thông báo cho Tư Hạo Hiên, mời anh ta dẫn người nhà tham dự dạ hội từ thiện ba ngày sau!”
“Rõ!”
Hai ngày sau đó sóng êm biển lặng, Phong Thiên Tuyết yên tâm dưỡng thương.
Lôi Vũ có tài chữa bệnh cao siêu, mới có ba ngày mà vết thương của Phong Thiên Tuyết đã đỡ hơn nhiều.
Sáng nào các bé con cũng gọi điện thoại cho cô, cô luôn trốn trong chăn nói chuyện với chúng vì sợ người ngoài nghe thấy.
Thím Chu vô cùng lo lắng cho cô, các bé con cũng rất nhớ cô, Phong Thiên Tuyết không ở đây thêm được nữa.
Chiều hôm đó, Lôi Vũ tháo vòng massage cổ cho cô, cô liền kiên quyết đòi về nhà.
Lần này Lôi Vũ không ngăn cản, phái xe đưa Phong Thiên Tuyết trở về, còn cầm cho cô một ít thuốc và thuốc bổ hảo hạng.
Phong Thiên Tuyết không muốn cho họ gặp ba đứa trẻ nên bảo dừng xe ở đầu phố, cố định đi bộ về nhà.
Lôi Vũ đưa quà cho cô, cung kính nói: “Cô Phong, ba giờ chiều mai tôi đón cô đây.”
“Hả? Đón tôi làm gì?” Phong Thiên Tuyết không hiểu ra sao.
“Dạ Vương mời cô tham dự dạ hội từ thiện tối mai” Lôi Vũ mỉm cười nhìn cô, “Tôi sẽ chuẩn bị váy dạ hội và đồ trang sức cho cô, cô cần chút thời gian để ăn mặc trang điểm”
Phong Thiên Tuyết ngớ người, sao không ai đề cập với cô vậy.
Hai ngày nay Dạ Chẩn Đình đi sớm về trễ, ngay cả bóng người anh cô cũng không gặp, sao bỗng dưng anh lại muốn dẫn cô đi dạ hội?
Chương 113
Xong rồi xong rồi, xem ra Dạ Chẩn Đình thích cô thật!
sức quyến rũ đáng chết này…
“Có cần tôi xách đồ giúp cô không?” Lôi Vũ thấy cô còn đang sững sờ thì cười hỏi.
“Không cần, tôi tự làm được, các cô đi đi”
Phong Thiên Tuyết vội vàng từ chối rồi xách đồ chạy như bay về phía đầu đường, vừa chạy vừa nghĩ, làm sao bây giờ? Chọc phải ma quỷ Dạ e là không phải chuyện tốt.
Nếu anh biết cô có ba đứa con thì liệu có nghĩ rằng cô lừa anh không?
Đến lúc đó chỉ sợ anh sẽ bóp chết cô mất.
Cô nhớ tới giấc mơ kia, không khỏi rùng mình một cái…
Không được, phải nói với anh rõ ràng để anh từ bỏ ý định đó đi mới được…
Phong Thiên Tuyết vừa đi vào nhà, Tiểu Tứ Bảo liền vỗ cánh bay tới: “Mẹ,
me…”
“Cô chủ về rồi” Thím Chu lập tức vứt cây lau nhà chạy tới kéo tay cô, nhìn cô với đôi mắt chan chứa lệ, “Cô chủ đáng thương của tôi, để tôi xem có bị thương ở đầu nào?”
“Chỉ là vết thương nhỏ thôi, không có gì đáng lo, á..”
Phong Thiên Tuyết vốn định ôm lấy thím Chu nhưng bả vai bỗng nhói lên đau đớn, khuôn mặt cô lập tức vặn vẹo.
“Mẹ, không đau!”
Tiểu Tứ Bảo đậu trên đầu Phong Thiên Tuyết, khẽ cọ cái đầu xanh mượt vào tóc cô.
“Tiểu Tứ Bảo ngoan” Phong Thiên Tuyết nâng tay phải lên sờ đầu nó.
“Ai da, mau ngồi xuống đi.” Thím Chu vội vàng đỡ Phong Thiên Tuyết ngồi xuống ghế sofa, “Đáng thương quá, sao mấy ngày rồi mà vết thương không khỏi?”
“Không sao, vết thương đã khép lại rồi.” Một giọt mồ hôi to như hạt đậu chảy xuống từ trán Phong Thiên Tuyết, “Thím Chu, đây là thuốc và thuốc bổ mà bác sĩ của sếp cho, thím cất đi đi, tôi vào phòng thay quần áo”
“Cô tự thay được không? Tôi giúp cô thay nhé. Thím Chu không yên tâm.
“Không cần, xe buýt của trường sắp đến cổng khu chung cư rồi, thím đi đón bọn nhỏ đi” Phong Thiên Tuyết nhắc nhở.
“Ừm, đúng đúng đúng, xem trí nhớ của tôi này, tôi cất đồ rồi sẽ xuống.”
Thím Chu đỡ Phong Thiên Tuyết về phòng, sau đó đi thu dọn đồ đạc rồi đưa Tiểu Tứ Bảo đi đón bọn nhỏ.
Chương 114
Phong Thiên Tuyết cố hết sức thay sang bộ quần áo ở nhà, đang định uống hớp nước thì bọn nhỏ lao vào: “Mẹ mẹ mẹ..”
“Ừ!” Phong Thiên Tuyết vừa đáp một tiếng thì ba cục thịt cùng nhau lao tới nhào vào lòng cô, khiến vết thương của cô đau như rách toạc ra.
Phong Thiên Tuyết cắn môi cố nhịn không phát ra tiếng.
“Ai ui, tổ tông của bà ơi, các cháu chạm nhẹ thôi.” Thím Chu vội vàng nhắc nhở, “Mẹ các cháu…”
“Không sao không sao.”
Phong Thiên Tuyết vội vàng nháy mắt ra hiệu cho thím Chu đừng nói với bọn nhỏ chuyện cô bị thương.
“Mẹ, sao mẹ đổ nhiều mồ hôi vậy ạ? Có phải mẹ khó chịu hay không?”
Thần Thần quan sát tỉ mỉ rồi khẽ chau mày, cậu bé phát hiện Phong Thiên Tuyết là lạ.
“Đại Bảo, mẹ không sao.” Phong Thiên Tuyết dịu dàng vuốt tóc Thần Thần.
“Mẹ bị ốm ạ?”
Long Long vội vàng bừng cốc nước cho Phong Thiên Tuyết, bởi vì sốt ruột nên nước rơi ra ngoài, cậu bé lập tức dùng tay hứng, sợ nước rơi vào người mẹ, “Mẹ uống nước đi ạ”.
“Cám ơn Nhị Bảo” Phong Thiên Tuyết vô cùng cảm động.
“Mẹ, Nguyệt Nguyệt lau mồ hôi cho mẹ”
Nguyệt Nguyệt nhón chân lên, dùng tay áo lau mồ hôi trên trán cho Phong Thiên Tuyết, khuôn mặt nhỏ nhắn búng ra sữa tràn ngập vẻ lo lắng.
“Cám ơn các bé con, mấy ngày mẹ đi công tác các con có ngoan không?”
“Ngoan ạ!” Ba bé con đồng thanh trả lời.
Phong Thiên Tuyết vui mừng, cho dù chịu bao nhiêu khổ cực và áp lực, chỉ cần thấy ba đứa trẻ là cô đã cảm thấy cuộc sống đáng giá.
“Được rồi, các bé con để mẹ nghỉ ngơi một lát, theo bà ra ngoài nào”
Thím Chu kiếm cớ dụ ba đứa trẻ, “Hôm nay bà làm món cánh gà rim coca cho các cháu, các cháu giúp bà một tay nhé?”
“Vâng ạ.” Ba bé con đi theo thím Chu ra khỏi phòng.
Phong Thiên Tuyết khóa cửa phòng, cúi đầu xem xét, quần áo vừa mới thay lại ướt đẫm mồ hôi.
Cô đành vào nhà vệ sinh lau người, định thay bộ quần áo khác…
Lúc này, bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng đập cửa thô bạo.
“Ai vậy?” Thím Chu kêu lên, sau đó đi ra mở cửa, “Là bà? Sao bà lại đến đây?”
“Sao tôi không được đến?” Là giọng Bạch Thu Vũ.
Phong Thiên Tuyết vội vàng mặc quần áo, nhưng bởi vì vết thương nghiêm trọng nên giơ tay lên cũng khó khăn, động tác vô cùng chậm chạp.
“Bà Bạch, mời bà ra ngoài, bà đừng có mà gây sự ở đây.”
“Bà là ai mà xúng nói chuyện với tôi?” Bạch Thu Vũ gào thét với vẻ dữ tợn.
“Phong Thiên Tuyết đâu? Bảo cô ta cút ra đây cho tôi.”
“Bà Bạch.”
“Bà là ai? Vì sao lại xông vào nhà tôi còn vô lễ như vậy?”
Các bé con trong bếp chạy ra, nhìn thấy Bạch Thu Vũ với vẻ mặt hung dũa trước mắt thì tức giận chất vấn.