Mục lục
Truyện Thiên Tài Tam Bảo - Phong Thiên Tuyết - Dạ Chấn Đình
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Các người nên xin lỗi cô Phong" Lôi Vũ lạnh lùng nói.

Mặt Bạch Thu Vũ tím tái, đương nhiên bà ta không muốn xin lỗi Phong Thiên Tuyết...


Nhưng thấy Tư Hạo Hiên im lặng không nói gì, lại nhìn sang khí thế như Diêm vương của Dạ Chấn Đình, bà ta đành phải căng da đầu, cúi đầu xin lỗi: "Thiên Tuyết, xin lỗi, là lỗi của thím.."

"Mẹ, không cần phải xin lỗi cô ta." Bạch Lộ vội ngắt lời. Bạch Thu Vũ, chỉ vào Phong Thiên Tuyết, kích động nói: "Sếp Dạ, anh chưa biết đúng không? Người phụ nữ này ngoài mặt thì ngây thơ vậy đó nhưng cô ta ranh ma thành thói, bốn năm trước thuê trai bao ở quán bar làm ba cô ta tức chết, còn cặp với tên trai bao đó."

Phong Thiên Tuyết kinh hoàng, đang định ngăn lại...


"Câm miệng!" Tư Hạo Hiên vội quát khẽ.

Cùng lúc đó, mặt Bạch Lộ bị tát một cái thật mạnh, không phải Tư Hạo Hiên đánh mà là Bạch Thu Vũ.

Bạch Lộ bụm mặt nhìn Bạch Thu Vũ như thể không tin nổi:

"Mẹ, mẹ... Tại sao mẹ lại đánh con?"

Tư Hạo Hiên cũng bất ngờ, phải biết rằng Bạch Thu Vũ luôn cưng chiều cô con gái này vô điều kiện, tại sao hôm nay lại đánh cô ta?

Khoé môi Phong Thiên Tuyết cười mỉa, cô đã xem nhẹ Bạch Thu Vũ quá rồi...

Biết điều, rõ tình hình, dám hành động, đúng là nhân tài!

"Không được làm loạn trước mặt sếp Dạ!" Bạch Thu Vũ khẽ quát Bạch Lộ, sau đó khom lưng xin lỗi, "Sếp Dạ, hôm nay là lỗi của chúng tôi, làm phiền cuộc vui của cậu, mong cậu tha thứ cho, đừng so đo với chúng tôi!"

Dạ Chấn Đình không thèm nhìn bà ta lấy một lần, anh nắm tay Phong Thiên Tuyết, xoay người rời đi...

Tư Hạo Hiên thấy Da Chấn Đình nắm tay Phong Thiên Tuyết, ánh mắt phức tạp cực kỳ...

Thoáng chốc, anh ta thu hồi suy nghĩ, nhíu mày nhìn Bạch Thu Vũ nói: "Mẹ, con bảo Tư Viễn đưa hai người về."

"Không không không, buổi đấu giá mới bắt đầu, sao mẹ lại đi được chứ?" Bạch Thu Vũ cười nói, "Con vào trước đi, mẹ trấn an Lộ Lộ rồi sẽ về ngay"

"Được thôi, tuỳ hai người" Tư Hạo Hiên hoàn toàn không muốn nói nhiều với hai người, rời đi ngay.

"Hạo Hiên." Bạch Thu muốn giữ anh ta lại nhưng lại bị Bạch Thu Vũ giữ chặt, "Đừng có quậy, nghe mẹ nói."

"Mẹ, tại sao? Tại sao?" Bạch Lộ tức phát run, "Tại sao mẹ lại làm vậy?"

"Con bé ngốc." Bạch Thu Vũ đau lòng ôm cô ta, "Mẹ làm vậy là muốn tốt cho con, con suy nghĩ thử xem, con vạch trần Phong Thiên Tuyết trước mặt nhiều người như vậy, sẽ gặp hậu quả gì?"
"Hậu quả gì?" Bạch Lộ không hiểu, "Phong Thiên Tuyết giấu chuyện mình có con, chúng ta nói cho sếp Dạ nghe, anh ấy nên đánh cô ta một trận, đuổi ra khỏi nhà, sau này không bao giờ cần một ả điểm thế này nữa, còn phải cảm ơn chúng ta mới đúng, hậu quả gì chứ?"


"Con khờ quá." Bạch Thu Vũ hận sách không thành thép, "Đàn ông nào mà chẳng cần mặt mũi? Huống chi là đàn ông cao quý như Dạ Chẩn Đình! Con vạch trần bí

mật của Phong Thiên Tuyết ngay trước mặt mọi người, chẳng khác nào đang nói Dạ Chẩn Đình bị mù, con đang tát thẳng vào mặt cậu ta!"

Nghe những câu này, Bạch Lộ ngỡ ngàng, hình như đúng là vậy thật...


"Đến lúc đó, người gặp hoà không phải là Phong Thiên Tuyết mà là chúng ta, thậm chí nhà họ Tư, nhà họ Bạch cũng bị liên lụy." Bạch Thu Vũ vội nói.

"Mẹ nghe nói trên thương trường, Dạ Chẩn Đình này là Diêm la, cậu ta muốn công ty nhà ai chết thì công ty đó sống không đến ngày mai! Hơn nữa cậu ta ra tay rất tàn nhẫn, không hề nể nang ai, con đừng chọc cậu ta."

"Dạ, con biết rồi." Bạch Lộ bĩu môi cực kỳ uất ức, "Vậy thì mẹ cũng đâu cần phải đánh con, mẹ kêu con đừng nói nữa là được mà?"

"Nếu mẹ không đánh con thì Hạo Hiên sẽ ra tay" Bạch Thu Vũ nhíu mày, "Mẹ đánh thì còn nhẹ tay được chứ cậu ta mà đánh thì sẽ không nhẹ đâu."

Nghe câu này, Bạch Lộ càng uất ức hơn, ôm mặt khóc to: "Hạo Hiên không yêu con, trong mắt anh ấy chỉ có một mình Phong Thiên Tuyết, không có chút tình cảm nào với con hết."

"Được rồi, đừng khóc nữa." Bạch Thu Vũ đau lòng ôm cô ta, "Con bé ngốc này, mẹ sẽ xả giận giúp con."

"Chúng ta vào phòng ngủ xem chân đã, có bị thương hay không."

"Tôi muốn về trước."

Buổi đấu giá sắp bắt đầu, tiếng nhạc rất lớn, Phong Thiên Tuyết nói nhưng hiển nhiên Dạ Chẩn Đình không nghe thấy.

Cô chỉ có thể sát lại gần anh, ghé vào tai anh lặp lại lần nữa: "Sếp Dạ, tôi muốn về trước.

"Còn sớm" Dạ Chấn Đình ôm vòng eo mảnh khảnh của cô vào lòng, đôi môi hơi lạnh xẹt ngang gương mặt mềm mại của cô, ghé vào tai cô thì thầm hỏi: "Trai bao có vui không? Hửm?"

"Phụt... Phong Thiên Tuyết suýt phun một ngụm máu, đụng trúng ánh mắt gian manh của anh, cô hoảng hốt không thôi, vội giải thích: "Thật ra, thật ra năm đó tôi

chỉ..."
"Không những một người nhắc chuyện này trước mặt tối" Dạ Chẩn Đình cắn nhẹ lên vành tai cô, chất giọng

nóng rực và âm rung làm người ta phải rung động: "Xem ra cô chơi trai bao có tiếng nhỉ"


Cảm giác tê dại bủn rủn truyền đến, toàn thân như bị điện giật...

Người Phong Thiên Tuyết run lên, căng thẳng đến mức tim sắp vọt ra ngoài, vội vã đẩy anh ra dịch sang bên cạnh.

Nhìn bộ dạng hoảng hốt của cô, Dạ Chẩn Đình cười khẽ...


Sự mẫn cảm của phụ nữ đại diện cho động tình và ngây thơ, dù là nguyên nhân nào đi chăng nữa, anh đều rất hài lòng!

Cách đó không xa, Tư Hạo Hiên thấy tất cả mọi thứ, lòng anh ta khó chịu như bị thắt lại, nắm đấm siết chặt đang run lên...

Anh ta kích động muốn xông lên dẫn Phong Thiên Tuyết đi.

"Hạo Hiên, Lộ Lộ và mẹ con đâu?" Phong Thế Nguyên hỏi.

"Nghỉ ngơi sau hội trường. Tư Hạo Hiên nhíu mày.

"Xảy ra chuyện gì? Ba thấy sắc mặt con lạ lắm" Phong Thể Nguyên lại hỏi.

"Ba tự đi hỏi hai người đó đi được không? Đừng làm phiền con nữa" Tư Hạo Hiên buột miệng nói.

Phong Thế Nguyên trợn mắt, nhiều năm qua lúc nào Tư Hạo Hiên cũng văn vẻ nho nhã, khách sáo lịch sự, chưa bao giờ nổi giận, dù có chuyện gì cũng nói chuyện đàng hoàng, hôm nay bị sao vậy?"

"Xin lỗi... Tư Hạo Hiện ý thức được sự mất bình tĩnh của mình, "Ba, ban nãy con không kiểm soát được."

"Không sao, không sao" Phong Thể Nguyên cười nói, "Hai mẹ con bà ấy không chịu ngồi yên, có lúc ba cũng thấy phiền phức. Con đừng giận, ba đi tìm hai người đó, mong là đừng gây thêm bất kỳ chuyện gì nữa."

"Ừm."

"Các vị khách quý, buổi đấu giá từ thiện chính thức bắt đầu"

Trên sân khấu, cùng với lời tuyên bố của MC, bệ nâng ở giữa sân khấu từ từ được nâng lên.

Trên chiếc bàn trong suốt bằng thuỷ tinh, dưới ánh sáng loé mắt, một sợi dây chuyền đá hồng ngọc lập tức thu hút ánh mắt của mọi người!

"Mẹ, con muốn sợi này." Bạch Lộ mới vừa quay lại hội trường lập tức thích sợi dây chuyền này.
"Đừng vội"


Bạch Vũ Thu thì thầm, "Buổi đấu giá hôm nay có tổng cộng bảy món trang sức, toàn là đồ quý giá của hoàng gia nước F, giá cả đắt đỏ, hơn nữa còn cực kỳ hiếm có, chắc chắn sẽ ra giá trên trời."

"Giá trên trời thì sao? Đâu phải chồng con không mua

hổi."


Bạch Lộ để bàn chân đã bị treo của cô ta sang chỗ ngồi của nhà họ Tư, cố ý giơ bàn chân bị thương ra trước mặt Tư Hạo Hiên, nghẹn ngào trách móc: "Em bị thương rồi mà anh không thèm quan tâm đến em, Mộ Phong còn biết thương mẹ"

Tư Hạo Hiên nhíu chặt mày, mặc dù anh ta không muốn quan tâm đến cô ta nhưng nghe câu cuối cùng, nghĩ đến con, anh ta hơi mềm lòng, lên tiếng: "Muốn gì anh mua cho em."

"Em muốn sợi dây chuyền đá hồng ngọc đó" Bạch Lộ chỉ lên sân khấu.

"Giá thấp nhất là mười triệu, mỗi lần tăng ít nhất một triệu" MC tuyên bố.

"Thích không?" Dạ Chấn Đình ghé vào tai Phong Thiên Tuyết.

"Bình thường"

Phong Thiên Tuyết nhìn sợi dây chuyền đá hồng ngọc đó, chợt nhớ đến ba mình.

Năm đó ba cô gặp chuyện, cô không một xu dính túi, cuối cùng bất đắc dĩ bán đi sợi dây chuyền ba để lại cho cô, khá giống sợi này.



"Quan trọng là vì sợi dây chuyền này rất giống sợi mà tôi đã bán" Phong Thiên Tuyết cảm khái, "Cảm giác giống như cùng một bộ sưu tập, viên đá trong sợi dây chuyền của tôi là viên đá màu xanh dương."

"Chẳng lẽ là trái tim biển cả?" Dạ Chẩn Đình ngơ ngẩn.

"Đúng vậy, tên là trái tim biển cả" Phong Thiên Tuyết gật đầu, "Anh biết à?"
1632710926532.png

Dạ Chấn Đình cạn lời.


"Sao vậy?" Phong Thiên Tuyết hỏi.

Dạ Chẩn Đình không thèm quan tâm đến cô, làm một động tác, Dạ Huy ở bên cạnh lập tức giơ thẻ: "Ba mươi triệu!"

Không khí hội trường trở nên căng thẳng, mọi người thấy Dạ Chẩn Đình cũng tham gia đấu giá, không dám ra giá nữa.


"Anh là chủ mà, chơi vậy không hay lắm nhỉ?" Phong Thiên Tuyết ghé vào tai Dạ Chẩn Đình nói, "Anh giơ thẻ, ai dám ra giá nữa?"

Dạ Chẩn Đình liếc cô một cái rồi làm một động tác.

MC cười nói: "Mọi người đừng lo lắng, đêm nay sếp Dạ của chúng tôi chỉ tham gia cho vui mà thôi, mọi người

cứ ra giá đi. Buổi đấu giá đêm nay, dù kết quả thế nào đều không ảnh hưởng đến sự hợp tác giữa mọi người"

Mặc dù Dạ Huy nói vậy nhưng thương nhân ở đây không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Đến khi nhà họ Tư giơ thẻ đấu giá lên...

"Ba mươi mốt triệu!" Bạch Lộ đích thân ra giá.



"Con điếm đó nhìn gì vậy?" Bạch Lộ liếc Phong Thiên Tuyết.

Phong Thiên Tuyết thu hồi ánh mắt, đang định bảo Dạ Chấn Đình đừng đấu giá nữa.

Dạ Huy chợt giơ bảng: "Một trăm triệu!"

"Wow.." Hội trường ồ lên.

Tất cả mọi người đều ngỡ ngàng, quả nhiên là Dạ Chẩn Đình, vừa ra tay đã chạy thẳng lên trần nhà, chặt đứt đường lui của mọi người.

Lần này dù Tư Hạo Hiên có một trăm triệu thì anh ta cũng không dám giơ thẻ đấu giá nữa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK