“Xem ra hai người cùng hội cùng thuyền” Người phụ nữ môi đỏ thẫm khác lập tức hiểu ra, nghiến răng nghiến lợi quát, “Lần trước lừa tiền của chúng tôi rồi còn đánh cho chúng tôi ngất xỉu, lần này hai người không may mắn như vậy đâu!”
“Còn đứng ngây ra đó làm gì? Xông lên đi.”
Người phụ nữ mặc váy ngắn vung tay, đám vệ sĩ lập tức xoa tay và đi tới.
“Này, các người định làm gì?” Phong Thiên Tuyết căng thẳng hô to, “Đây là nơi công cộng, các người dám gây sự à?
“Hoặc là bảo anh chàng vua trai bao này đêm nay phục vụ ba người chúng tôi thật tốt, hoặc là hai người bị khiêng rời khỏi đây, cô tự chọn đi.” Người phụ nữ tóc xoăn nhìn Dạ Chẩn Đình, hai mắt sáng rực.
“Đúng” Hai người phụ nữ khác hùa theo, “Nếu đêm nay cậu ta có thể phục vụ ba người chúng tôi thật tốt, thì chúng tôi sẽ để hai người đi”
“Phụt…”
Phong Thiên Tuyết suýt chút nữa thì hộc máu, nếu là trước đây, khi cô không biết call boy chính là Dạ Chấn Đình thì quả thực cô có thể làm ra được, đầu tiên là đẩy anh ra làm khiên đỡ, sau đó chuồn mất.
Nhưng bây giờ, sao cô dám…
“Người ta đang hỏi cô kìa” Dạ Chấn Đình nắm cằm Phong Thiên Tuyết, nâng đầu cô lên, “Nói đi!
“Dĩ nhiên là không được”
Chưa một giây phút nào Phong Thiên Tuyết lại chính trực và uy nghiêm như vậy, cô chống hông, đứng trước mặt Dạ Chấn Đình và lớn tiếng nói: “Đây là người đàn ông của tôi, không ai được động vào anh ấy!”
Mặc dù biết lời cô nói có thể là vì diễn kịch, nhưng Dạ Chấn Đình vẫn cong khóe môi lên với vẻ đầy thỏa mãn.
Trong lòng vui như nở hoa, một sự vui mừng khó tả.
“Con khốn, muốn chết chứ gì?” Người phụ nữ tóc xoăn chỉ vào Phong Thiên Tuyết, nghiến răng nghiến lợi mắng, “Rượu mời không uống lại uống rượu phạt, bắt lại cho tôi”
“Vâng!” Hai tên vệ sĩ dữ tợn lập tức tiến lên.
Phong Thiên Tuyết vội vàng nép vào lòng Dạ Chấn Đình.
Khóe môi Dạ Chấn Đình cong lên tạo thành một nụ cười khinh thường, anh đang định ra tay thì…
“Dừng tay…
Đúng lúc này, một giọng nói đột nhiên truyền đến.
Phong Thiên Tuyết ngẩng đầu lên nhìn, hóa ra là Sở Tử Hàm.