Anh nhếch môi cười, lấy một quyển sách ở bên gối của cô rồi lập tức đứng dậy ra ngoài...
VietWriter
Phong Thiên Tuyết cảm thấy xung quanh không còn ai
nữa, từ từ mở mắt ra, chẳng hiểu sao lòng lại hụt hẫng.
Thì ra anh ta chỉ tới lấy sách thôi chứ nào muốn hôn cô.
Đọc nhanh ở VietWriter
Khốn kiếp, rõ ràng cố ý hù cô đây mà!
Phong Thiên Tuyết bực mình trừng mắt nhìn Dạ Chấn Đình, nhưng rồi lại sững sờ khi thấy bóng lưng cao cao
ấy...
Bóng lưng này nhìn quen quá!
Thật sự rất quen...
Trong đầu cô nhớ về buổi tối bốn năm trước...
Lúc ấy, người đàn ông nọ quấn khăn tắm, đưa lưng về phía cô để thay quần áo.
Còn lúc này, dù Dạ Chấn Đình không quấn khăn tắm mà đổi lại khoác áo choàng tắm thì hình ảnh và bầu không khí tương tự vẫn tạo ra cảm giác hết sức quen thuộc...
Có khi nào anh ta thật sự là...
Không, không thể nào.
Sao có thể là anh ta được?
Sáng hôm sau, Phong Thiên Tuyết bị tiếng chuông điện thoại đánh thức, là bọn trẻ gọi đến. Sau khi bắt máy, cô an ủi bọn trẻ vài câu rồi kiếm cớ cúp điện thoại.
Phong Thiên Tuyết không muốn để người khác biết đến sự tồn tại của các Bảo Bảo. Dù sao thì nhà họ Phong
làm ăn rất lớn, nhiều đối thủ, một khi tin tức này bị tuồn ra ngoài nhiều khả năng sẽ có người âm mưu làm hại cô và người nhà...
Lôi Vũ và một trợ lý y tế đến bối lại thuốc cho Phong Thiên Tuyết, tình cờ mở cửa phòng đúng lúc Dạ Chẩn Đình đi ra.
Bộ đồ vest màu đen thẳng thớm làm nổi bật lên sự độc đoán mà thần bí, thân thể cao ráo tắm dưới nắng sớm càng lộ rõ sự cao ngạo của anh.
Dạ Chẩn Đình vừa đi vừa nói chuyện điện thoại, lúc ngang qua cửa phòng như vô ý liếc mắt vào trong.