Phong Thiên Tuyết ngồi dựa vào thành ghế, cẩn thận ngắm nhìn chiếc vòng cổ bằng đá ruby. Ngoại trừ màu sắc đá quý khác nhau, vòng cổ này giống hệt với chiếc mà cô đã bán đi.
"Cô nhìn còn chưa đủ à?"
Dạ Chẩn Đình lắc ly rượu và nhìn chằm chằm vào cô.
Dưới ánh đèn mờ, làn da Phong Thiên Tuyết mịn màng như ngọc sáng bóng đầy cám dỗ, gương mặt hoàn mỹ không tỳ vết chăm chú nhìn lại càng làm người ta say
mê, đôi môi đỏ mọng như cánh hoa hé mở khiến người ta muốn nhấm nháp...
Dạ Chấn Đình nhấc chân cà vào làn váy của cô trêu chọc, chờ cô ngẩng đầu nhìn mình mới ra lệnh với vẻ mờ ám: "Qua đây!"
"C..."
Phong Thiên Tuyết nhìn vẻ ham muốn khó nhịn nổi của anh, lúc này mới ngừng không suy nghĩ về buổi đấu giá, chớp chớp mắt, sắp xếp lại mạch suy nghĩ rồi lấy hết can đảm nói, "Vậy... sếp Dạ..."
Lời đến bên miệng nhưng cô hơi thấp thỏm, hoảng loạn khi nhớ lại thủ đoạn trừng trị người khác của Dạ Chấn Đình.
Chắc chắn người đàn ông cao ngạo như anh chưa từng bị người phụ nữ nào từ chối nhỉ?
Nếu cô từ chối anh, anh có thể thẹn quá thành giận, bóp chết cô ngay trong xe này không?
Phong Thiên Tuyết vừa nghĩ tới đây thì không nhịn được rùng mình một cái...
"Sao thế?" Dạ Chẩn Đình lại cọ vào cô.
"Cái này.." Phong Thiên Tuyết đẩy vòng cổ ruby tới trước mặt anh,
"Tôi trả lại cho anh!"
Dạ Chẩn Đình híp mắt đầy nguy hiểm, vẻ mờ ám và trêu chọc vừa rồi dần biến mất, thay vào đó là sự lạnh lùng:
"Cô có ý gì?"
"Sếp Dạ, tôi chỉ là một nhân viên an ninh nhỏ trong công ty anh" Phong Thiên Tuyết dè dặt nói, "Tôi không thể nhận món quà đắt tiền như vậy được!"
"Sao vừa rồi cô nhào vào trong lòng tôi lại không nói thế?"
Dạ Chấn Đình nhíu mày, vẻ mặt không dễ đối phó.
"Trong trường hợp vừa rồi, nếu tôi không nhận chẳng phải sẽ làm anh mất mặt sao?" Phong Thiên Tuyết nói với vẻ cợt nhả, "Sếp Dạ, anh có thân phận cao quý, tôi không xứng với anh!"
Cuối cùng cô cũng nói ra rồi. Cho dù là kẻ ngốc cũng hiểu nửa câu cuối cùng này có ý gì.