Trên sân khấu, Phong Thiên Tuyết đàn xong khúc nhạc thứ hai, tiếp theo là khúc nhạc thứ ba, “Liebestraum, S541” của Liszt.
Cô vừa đánh nhạc dạo thì phát hiện phần dưới của cầm phổ bị xé mất.
Cô lập tức hoảng hốt.
Tiêu rồi, tuy cô đã từng đánh khúc nhạc này, nhưng vì bốn năm không đánh đàn nên cô đã quên gần hết cầm phổ, bây giờ không thể nào nhớ ra được.
Làm sao bây giờ?
Cô vẫn đang đàn phần trên, nhưng chẳng mấy chốc sẽ đến chỗ cầm phổ bị xé, cô đành tiếp tục đàn dựa theo cầm phổ trong trí nhớ.
Nhưng cô nhanh chóng cảm thấy không ổn…
Dưới sân khấu có không ít khách mời đã nhận ra, khúc đàn vốn du dương êm ái đột nhiên xuất hiện khuyết điểm, những khách mời đang nghe say sưa bắt đầu nhíu mày.
Thậm chí còn có khách mời khe khẽ xì xào.
Trong lòng Phong Thiên Tuyết hơi hoảng, cô do dự không biết có nên dừng lại không.
Lúc này, một đôi tay thon dài bỗng xuất hiện trên phím đàn, cùng đàn với Phong Thiên Tuyết…
Trình độ đánh đàn dương cầm của đôi tay này cao hơn Phong Thiên Tuyết, hơn nữa anh ta đàn khúc nhạc này vô cùng thuần thục, hoàn toàn không cần nhìn cầm phổ mà vẫn có thể đàn một cách thành thạo.
Được anh ta dẫn dắt, Phong Thiên Tuyết nhanh chóng đuổi theo tiết tấu.
Mười ngón tay cùng đánh đàn, hai đôi tay như bốn yêu tinh tự do nhảy nhót trên phím đàn…
Phong Thiên Tuyết vô cùng ngạc nhiên, ngẩng đầu nhìn sang bên cạnh, không khỏi sửng sốt.
Đó là một người đàn ông nước ngoài đẹp trai, dáng vẻ hoàn hảo không chỗ chê, da trắng như tuyết và đôi mắt màu xanh lam trong trẻo…
Trông anh ta chẳng khác nào hoàng tử đi ra từ thần thoại Hy Lạp, sở hữu khí chất quý tộc bẩm sinh!
Người đàn ông mỉm cười tựa như ánh sáng của thiên sứ chiếu khắp thế gian. .
Phong Thiên Tuyết ngẩn ngơ .
Lúc người đàn ông hất cằm về phía phím đàn thì cô mới hoàn hồn, vội vàng dời ánh mắt, tập trung đánh đàn.
Dưới sân khấu lập tức vang lên tiếng vỗ tay như sấm…
Dạ Chấn Đình khẽ nhíu mày, nhìn hai người hợp tấu trên. sân khấu với ánh mắt phức tạp.
Lăng Long sững sờ một lát, khẽ hỏi: “Chẳng lẽ người đó là..”