Hơn mười vạn địch nhân vô tâm chiến đấu, sau khi bị khôi lỗi khổng lồ phá tan trận pháp phòng ngự, rất nhiều binh sĩ dứt khoát vứt bỏ vũ khí đầu hàng.
Đương nhiên, đây cũng là vì Vu sư, không có Vu sư công kích thì đám người này sẽ tử chiến tới cùng.
Tô Kính chỉ đầu nhập tám vạn người tại nơi đây, cuối cùng chỉ có bốn vạn người xông vào công hãm nơi quân doanh.
Sau đó bốn vạn người đóng quân tại đây, đại quân hai cánh phía sau vượt qua đánh vào hai bên doanh địa, mỗi bên có một phần binh doanh, mỗi một doanh địa có hơn hai mươi vạn người, lực lượng tương đối phân tán, diện tích đoanh địa cực lớn cho nên không sợ ngũ hành đại pháo oanh kích.
Hai nơi trú quân bị công hãm, Tô Kính phái bốn vạn người giám thị, số quân đội còn lại xông thẳng về phía trước.
Luyện Khí sĩ công trình doanh xông lên, bọn họ bắt đầu chữa trị khôi lỗi khổng lồ. Chế tạo khôi lỗi khổng lồ vô cùng gian nan, nếu bỏ qua tuyệt đối là phá gia chi tử. Đồ còn dùng tốt như thế, Tô Kính không có đạo lý bỏ qua chúng.
Chỉ tính toán cũng có thể xác định, nếu chiến đấu lần này không sử dụng khôi lỗi khổng lồ, tiêu hao của Ma Tinh Pháo giảm đi hai phần ba, phần thành phẩn này tính vào bản thân khôi lỗi hao tổn.
Chỉ nửa canh giờ Luyện khí sĩ công trình doanh đã chữa trị khôi lỗi hoàn tất, lúc này lại quay về nơi trú quân.
Tại nơi trú quân tiếp theo, căn cứ địa thế đã tu kiến trên khe núi núi đá giống như thành lũy tự nhiên, quân đội phía trước còn chưa cường công, hiện tại đang chờ phía sau giúp đỡ.
Một chi đại doanh bốn vạn người, bên ngoài có bố trí trận pháp và từng đống đất bị hóa đá sau đó hội bố trí nỏ pháo tiến hành áp chế.
Chiến hạm phù không bay một vòng quanh doanh địa, phát hiện trong doanh địa vô cùng bình tĩnh. Việc này không tầm thường, nói rõ địch nhân trong doanh địa phi thường có lòng tin, cũng có thực lực.
Tô Kính cũng nhìn ra đại doanh bất phàm, phía sau núi đá không phải trời sinh, mà là đối phương dùng tà thuật tích lũy. Từ chuẩn bị của đối phương mà nhìn căn bản không có ý định tử thử nơi trú quân, mà là muốn nhất cổ tác khí đánh phục thành Ma Vương.
Nói cách khác tốc độ kiến thiết núi đá nơi này vô cùng nhanh, thủ lĩnh nơi trú quân vô cùng cường đại.
Trong núi đá còn có trận pháp, Thổ Độn Thuật khó mà xuyên qua, nó còn dày hơn cả tường thành quá nhiều, cũng có thể chịu được công kích hơn xa tường thành.
Tô Kính rất dứt khoát, hắn châẩn bị ngũ hành đại pháo sau đó bắn một pháo làm mồi nhử vào nơi trú quân.
Bởi vì lưng tựa núi đá nên chỉ hình thành vết lõm, từ uy lực ngũ hành đại pháo và cường độ bộc phát, cả doanh địa thần miếu có thể bị một pháo san bằng. Thần miếu tạm thời không được Tà Thần ưu ái, Thần Thuật sư đang câu thông, cho dù thủ lĩnh nơi trú quân cường đại cũng không cách nào sánh bằng ý chí thần linh.
Tối đa chỉ qua nửa ngày, nơi trú quân đã vững như bàn thạch. Động tác của Tô Kính cũng không tính nhanh, hắn chỉ tính toán bắt cái đuôi.
Chỉ có điều Tô Kính có ngũ hành đại pháo, sau khi bắt lấy cái đuôi có thể cường lực đẩy đối phương ra khỏi chuồng chó.
Tấn công âần này, Tô Kính đã tỏ vẻ rõ ràng, nếu không xuất hiện bất kỳ ngoài ý muốn thì hắn muốn đấu pháp thông thường, bất cứ chuyện xấu gì cũng bị bóp chết từ trong trứng nước.
Đối mặt nơi trú quân tại đây, Tô Kính trực tiếp vận dụng ngũ hành đại pháo, trong doanh địa không đến mười vạn người, doanh trướng xếp đặt thiết kế tương đối xảo diệu, chúng cách nham thạch cực lớn, một pháo nhắm vào thần miếu tạm thời, doanh trướng chung quanh chỉ bị phá hủy một phần ba.
Ở gần thần miếu đều là tinh nhuệ, lần này tiêu diệt hơn một vạn người, còn có hơn hai vạn bị thương, thành quả chiến đấu bất phàm. Tô Kính thoả mãn gật đầu nhìn Cơ Vô Song bay qua chặn đường cường giả trong quân của đối phương, không cho bọn họ lui lại.
Thiết Vô Hồn cũng từ chính diện đi vào đại doanh, trong tay cầm thiết trượng. Người bình thường không có biện pháp tới gần hắn, càng đừng đề cập công kích hắn, vũ khí công kích từ xa không thể nhắm vào hắn.
Tuy Thiết Vô Hồn cảm hành hạ kẻ yếu đến chết quá nhàm chán nhưng cũng chân thành chấp hành mệnh lệnh của Tô Kính. Phàm là địch nhân đạt tới cảnh giới Trúc Cơ, sau khi nhìn thấy Thiết Vô Hồn sẽ không tự chủ đi tới trước mặt hắn và để thiết trượng của Thiết Vô Hồn gõ nát đầu.
Loại phương thức chiến đấu này không hề mỹ cảm, nó hung tàn và lạnh như băng, Thiết Vô Hồn giống như vũ khí, đơn giản mà thô bạo.
Hắn bay thẳng qua phế tích thần miếu, trên phế tích có một lão giả đang ngồi ngay ngắn, râu tóc bạc trắng, thân mặc áo gai, hắn giống một nông phu bình thường trên địa ngục tam đảo.
Đương nhiên Thiết Vô Hồn không có nghi hoặc, có thể nằm trong phạm vi ngũ hành đại pháo oanh kích mà không mất cọng lông nào có thể là nông phu bình thường sao?
Thiết Vô Hồn đi từng bước về phía trước, dấu chân của hắn mang theo vu văn, hắn đi với tốc độ thật chậm về phía lão giả, trên thực tế hắn cũng đã tới trước mặt lão giả và nện một trượng vào đầu đối phương.
Song phương không có gì nói với nhau, lão giả này khác với tất cả cường giả lúc trước, thực lực của hắn càng ổn định. Chung quanh thân thể có lực lượng giống như lĩnh vực, ngay cả quần áo cũng không lộ ra, hoàn toàn dán vào thân thể.
Đối với người tu hành mà nói, khuếch trương lĩnh vực chính là vì bảo vệ nhiều người hơn nữa, hoặc là ảnh hưởng người khác, nếu như chỉ bảo hộ bản thân thì bao phủ quanh người là được rồi.
Khoảng cách nhỏ như sợi tóc nhưng với người như hắn chẳng khác gì chân trời xa xăm.
Thiết trượng của Thiết Vô Hồn bị bàn tay lão giả bắt lấy, hắn tươi cười nhìn Thiết Vô Hồn, đang muốn nói cái gì, một chuỗi dấu chân sau lưng Thiết Vô Hồn bay lên khỏi mặt đất và nện vào ngực bụng lão giả, lão giả kia như bị người ta đạp mười bảy mười tám cái, thân thể bay lên, một tay bắt lấy thiết trượng không buông ra.
Vũ khí của vu sư không dễ bắt lấy như thế, lực lượng song phương không chênh lệch quá nhiều, lão giả tu vi mạnh hơn một chút, hắn ăn thiệt thòi là vì chưa từng nhìn thấy thủ đoạn của vu sư, trực tiếp bị Thiết Vô Hồn đả thương.
Thiết Vô Hồn cũng ngoài ý muốn, thủ đoạn của hắn chỉ dùng thăm dò, không nghĩ tới có thể thành công, hắn quan sát phản ứng của đối phương, cũng muốn phán đoán đối phương có át chủ bài gì.