Vẻ mặt kia giống như đang thống khổ, thoạt nhìn, giống như là mặt người. Thế nhưng Lục Dực Hắc Thiên Sứ ở trong phong ấn lại quá sợ hãi, bởi vì hắn đã nhận ra được chủ nhân của cái khuôn mặt này.
Đây là Thần linh Thiên đường hệ bị người đứng đầu địa ngục chém giết, cũng không phải là thần của hắn. Thế nhưng cũng là thần linh mà hắn quen thuộc nhất.
Lục Dực Hắc Thiên Sứ nhớ rất rõ, khi người đứng đầu địa ngục công phá Thiên quốc. Người thứ nhất chết trận, chính là vị thần linh này. Năm đó người đứng đầu địa ngục dùng tốc độ trong nháy mắt đã hoàn thành mấy trăm vạn năm Luyện Ngục hành hạ, hoàn toàn hủy diệt vị thần linh này.
Mà hắn đã ở bên cạnh nhìn, vô lực không thể làm gì được.
Cũng bởi vì một màn này cho nên mới khiến cho hắn sa đọa, không còn tín ngưỡng thần của mình nữa. Mà theo đuôi người đứng đầu địa ngục, đi vào chỗ sâu trong Địa Ngục.
Khuôn mặt thống khổ này dường như đã phát hiện ra sự tồn tại của Lục Dực Hắc Thiên Sứ, vẻ mặt thống khổ kia tức thì biến thành tức giận.
Tiếng gầm gừ trực tiếp ở vang lên ở sâu trong linh hồn của Lục Dực Hắc Thiên Sứ: phản đồ. Kẻ phản thần ngu xuẩn, ngươi còn có mặt mũi nào còn sống cơ chứ?
Trong hai mắt của Lục Dực Hắc Thiên Sứ có nước mắt mơ hồ, dường như hắn đã trở lại lúc còn nhỏ, khi đó hắn chỉ có một cặp cánh ngắn nhỏ. Mỗi ngày đều đang chơi đùa ở trong Thần quốc. Khi Thần linh cho hắn tính mạng, hắn cũng không nhớ ra được thời điểm sớm nhất là như thế nào, hắn chỉ biết là, thần linh, chính là phụ thân của hắn mà thôi.
Khi quốc độ của phụ thân bị công phá, hắn lại lựa chọn đầu hàng. Chuyện sau đó người đứng đầu địa ngục cũng không có để cho hắn tham dự. Vốn bản thân hắn cho rằng đó là nhân từ, hiện tại mới nhớ tới, hắn rất là hối hận a.
Linh hồn vốn lạnh lẽo lại bỗng nhiên bị rót vào nhiều tình cảm như vậy. Lục Dực Hắc Thiên Sứ có chút thất lạc, khuôn mặt nhiều lỗ kia từ từ tươi tỉnh, hóa thành bộ dạng thần linh, đi về phía đối phương.
Ở bên ngoài hình lập phương màu đen, tất cả mọi người đều nhìn thấy, cái phong ấn kia đã sinh ra khe nứt. Giọt máu màu vàng đỏ đã thẩm thấu vào trong, dính vào trên gương mặt của Lục Dực Hắc Thiên Sứ. Ở lại trên gương mặt của Hắc Thiên Sứ, nhất thời để lại một ít nước mắt trên mặt hắn.
Mọi người đều cảm thấy không thể tưởng tượng được, chỉ là chuyện này cũng không có ngăn cản tốc độ động thủ của mọi người.
Nếu như phong ấn kia tan vỡ mà nói, như vậy Lục Dực Hắc Thiên Sứ ở bên trong sẽ chỉ có thực lực tương đương với Kim đan thất trọng. Thân thể cũng không có quá cao lớn, có lẽ chỉ ba bốn trượng, tương đương với độ cao chín mét mà thôi.
Lúc này giọt máu vàng đỏ kia đã dính vào trên cánh tay của Lục Dực Hắc Thiên Sứ, Lục Dực Hắc Thiên Sứ đột nhiên tỉnh lại. Bởi vì cả cánh tay của hắn cũng đã chết lặng.
Giờ khắc này hắn mới phát hiện ra mình trúng loại công kích nguyền rủa.
Trong miệng Lục Dực Hắc Thiên Sứ có thần văn quỷ dị phun ra, bắn vào trên cánh tay của hắn. Cố gắng đuổi giọt máu của Khuyển Thập Lang ra. Chẳng qua khi loại thần văn này vừa phun ra thì máu đã rót vào bên trong khôi giáp, tiến vào trong cánh tay hắn. Khi đạo thần văn kia chui vào đã dứt khoát cắt tay hắn ra.
Nửa cánh tay, lăng không rơi xuống mặt đất.
Lục Dực Hắc Thiên Sứ ngạc nhiên phát hiện ra, thần văn của mình lại coi cánh tay mình là địch nhân, tự tay cắt xuống. Lực lượng quy tắc cắt tính mạng này thuộc về người đứng đầu địa ngục, chẳng qua hắn chỉ mượn mà thôi. Kết quả lại đem cắt đứt cánh tay của hắn cắt đứt xuống.
Hắn sờ sờ gò má, phát hiện ra trên khuôn mặt của hắn, huyết nhục đã hoàn toàn không có. Chỉ có xương trắng lộ ra mà thôi. Máu của Khuyển Thập Lang không đối kháng được với thần lực của người đứng đầu địa ngục, thế nhưng lại có thể lây nhiễm thân thể của Lục Dực Hắc Thiên Sứ.
Thân thể bị dính máu sẽ không bao giờ được người đứng đầu địa ngục cho là người của mình nữa Tất cả Thần Thuật công kích của Lục Dực Hắc Thiên Sứ sẽ thể hiện ra ở trên thân thể của hắn.
Lục Dực Hắc Thiên Sứ cảm thấy lạnh cả người, hắn nhanh chóng vứt găng tay đi. Chỉ là lúc này phát hiện ra ở trên tay của hắn đã dính một phần máu. Mặc dù chỉ là một chút mỏng như cánh ve, thế nhưng nếu như thẩm thấu vào trong tay mà nói. Chỉ cần bản thân hắn đánh ra thần thuật thì cái tay này sẽ biến mất không thấy đâu nữa.
Vô Ưu công chúa đem trường tiêu đặt ở dưới môi, nhẹ nhàng thổi một cái.
Tên Lục Dực Hắc Thiên Sứ kia nghe thấy tiếng tiêu, bên trong linh hồn lại lập tức hỗn loạn một mảnh. Chẳng qua hắn vẫn có thể khống chế được suy nghĩ của mình, tàn bạo vung một quyền về phía Vô Ưu công chúa.
Sauk hi đánh ra động tác này, trên lồng ngực của hắn cũng xuất hiện thêm một vết máu.
Vô Ưu công chúa mỉm cười, tiếp tục thổi trường tiêu của nàng. Lúc này Lục Dực Hắc Thiên Sứ mới hiểu ra được, đối phương chỉ muốn làm cho hắn sinh ra hỗn loạn, sau đó vết máu kỳ quái kia sẽ nhân cơ hội lây nhiễm toàn thân của của hắn.
Mũi chân của Lục Dực Hắc Thiên Sứ điểm một cái, cái tay gãy và trường kiếm ở trên mặt đất bay lên, bay ra ngoài phong ấn. Tiếng sấm ùng ùng liên tục nổ vang, hình lập phương màu đen tức thì bị phá nát.
Nếu như đã không có cách nào duy trì được phong ấn, như vậy còn không bằng nhanh chóng hủy diệt vết máu kỳ quái kia thì hơn.
Sauk hi cánh tay cụt bay ra, khẽ động ở trên không trung, lập tức hóa thành một con chó ba đầu, đáp xuống mặt đất, đánh tới đám người Tô Kính. Về phần thanh kiếm đánh nát phong ấn thì bắn ngược trở về, bị Lục Dực Hắc Thiên Sứ nắm trong tay.
Không thể thả ra Thần Thuật, thế nhưng bản thân hắn còn có thể vật lộn được một phen a.
Tiếng tiêu vang vọng, ở trong trường tiêu không ngừng có âm phù màu xanh bay ra, vờn quanh Vô Ưu công chúa. Lần này ngay cả Tô Kính ở bên cạnh cũng bị bài xích ra ngoài. Khúc nhạc của Vô Ưu công chúa kiến cho tên Lục Dực Hắc Thiên Sứ kia cất bước gian nan. Cơ hồ không có cách nào rời khỏi tại chỗ. Hắn dẫn trường kiếm, ở sâu trong linh hồn hắn không ngừng hiện ra cảnh tượng lúc hắn còn ở thiên quốc.
Càng nhẹ nhàng phản bội thì lại càng khó có thể quên được. Bởi vì không có người nào nói tới, cũng chỉ có thể tự bản thân nhớ mà thôi.
Khi làm một người phản bội thì sẽ có vô số người chỉ trích hắn, hắn sẽ phải tự lý giải cho mình, tìm ra rất nhiều lý do để thoái thác. Cuối cùng cũng sẽ tin những lý do kia là chính nghĩa.