Lúc này ngay cả Tô Kính cũng chóng mặt.
- Đi mau!
Tô Kính không chút do dự thả trận đồ ra ngoài, trận đồ chỉ là thứ phòng ngự, sau khi phóng ra liền bao phủ mọi người vào bên trong, hào quang này có năng lực phòng ngự vật lý, lại có công năng vặn vẹo thời gian. Nếu có người dùng đạo thuật công kích từ xa sẽ bị uốn cong.
Tô Kính làm rất vội vàng, thậm chí không giải thích vì cái gì nóng lòng rời đi. Tiêu diệt nhiều cường giả Kim Đan như vậy, cướp sạch trang bị không gian của bọn chúng cũng là tài phú to lớn.
Mọi người tín nhiệm Tô Kính vô điều kiện, cho nên đồng loạt khởi động truyền tống trận trong áo giáp, truyền tống trong cùng thế giới quay về Thông Thiên Tháp cũng không khó.
- Lưu lại đi.
Một giọng nói già nua vang lên, sau khi nghe xong có cảm giác bất đắc dĩ.
Lúc này một bàn tay lớn nện xuống, đám người Tô Kính kinh hãi gần chết, một chưởng này đánh nát trận pháp hộ thân, bàn tay lớn hơi dời đi vài phần nhưng vẫn bao phủ đám người Tô kính vào trong.
Lực lượng như vậy không thuộc về nhân gian. Đối thủ chính là tiên nhân.
Thật sự là ngu xuẩn ah, đã nhìn chằm chằm vào tiên khí của mình, vừa muốn giết người đoạt bảo, khẳng định sẽ có tiên nhân tọa trấn phía sau. Trên thế giới này không phải chỉ có một tiên nhân, Tàng Kiếm Đạo Cung có một thanh tiên kiếm tọa trấn, cung chủ cũng đạt tiêu chuẩn tiên nhân.
Bàn tay này là ý chí tiên nhân biến thành, nếu như là thần linh thì đám người Tô Kính còn có thể chống cự, bản thân bọn họ chính là luyện khí sĩ nên lực lượng chống lại tiên nhân phi thường cố sức.
Sắc mặt Tô Mộ lạnh lùng, nàng không chút do dự ra tay chính là chín tấm ngọc phù, sau đó chín ngọc phù bay lên và hóa thành lôi cầu lơ lửng ở phía trên. Đối phương cưỡng ép đánh xuống tiêu diệt lôi cầu.
Sau khi nổ tung, đối phương có nhiều biện pháp triệt hạ uy lực lôi cầu, một trảo cưỡng ép đánh xuống đã khác biệt.
- Buồn cười!
Tên tiên nhân phẫn nộ biến hóa lực lượng, bàn tay mở ra và ngón tay điểm nhẹ đánh bay chín lôi cầu. Đám người Tô Kính bị lực lượng vô hình bao phủ, không có cơ hội truyền tống ra ngoài, trận pháp trên áo giáp cũng bị giam cầm.
Tuy hắn có thể điều động lực lượng, cho dù dốc sức liều mạng đi chăng nữa cũng không phải đối thủ của tiên nhân.
Nội tâm Tô Kính cũng không sợ hãi, hắn nhìn bàn tay lớn và nói:
- Ngươi là ai?
- Tiểu tạp chủng, giết sáu trăm đệ tử của ta, ta cho ngươi chết minh bạch!
Tên tiên nhân đã điên cuồng, đệ tử dưới trướng hắn mặc dù nhiều thế nhưng lần này công kích đám người Tô Kính có một là đệ tử chân truyền, cũng không phải củi mục cưỡng ép gia tăng thực lực lên. Hắn đầu nhập khá nhiều tinh lực vì đệ tử này, kết quả chết trong liên thủ của Tô Kính và Tô Mộ.
Hắn vốn không giám thị nơi đây, thời điểm sự việc phát sinh mới biết, dù hắn là tiên nhân cũng không có biện pháp trực tiếp can thiệp, lúc hắn dự tính ra thì mọi người đã chết sạch.
Lúc này tự tay giết người nhất định sẽ bị hoàng đế nhìn chằm chằm vào, hắn chưa hẳn thoát khỏi nhưng cũng bất chấp nhiều như vậy, Tô Kính nắm giữ nhiều tiên khí trên người, chỉ cần mình có thể nắm giữ một hai kiện cũng đủ đối kháng hoàng tộc.
- Đã thành tiên nhân lại còn ngu xuẩn như thế.
Một giọng nói vang lên đột ngôt, thậm chí không phát hiện xuất hiện từ lúc nào, ở giữa đám người Tô Kính lại có một người đi ra.
Người này đã tức giận, hắn nhìn bàn tay tren bầu trời, trở tay nhìn bàn tay đang đánh xuống và chỉ lên bầu trời, lúc này bàn tay đang đán xuống phá diệt.
Gánh nặng trong lòng Tô Kính mở ra, vừa rồi thời khắc sinh tử hắn không có năng lực triệu hoán tiên kiếm trong Tàng Kiếm Đạo Cung, một phương thế giới này bị tiên nhân phong tỏa, bọn họ trốn không thoát.
Duy nhất có thể trốn chỉ có Tô Mộ, nếu nàng thiêu đốt lực lượng huyết mạch, cảnh giới tạm thời đề cao, tuy không phải đối thủ tiên nhân nhưng trốn đi không thành vấn đề. Nhưng Tô Mộ không bỏ được Tô Kính, nếu như Tô Kính chết, báo thù có ý nghĩa gì?
Chuyện báo thù nên giao Tiêu Dao Hầu đi làm đi.
Nàng không nghĩ tới Tiêu Dao Hầu tự mình tới đây.
Tiếng gào thét thê lương vang lên trong bầu trời.
- Tô Dương, ngươi dám!
- Quả nhiên là Mang Sơn quỷ tu, giấu đầu lộ đuôi, tôm tép nhãi nhép.
Tiêu Dao Hầu một áo xanh, không có trang phục đạo gia, đầu ngón tay của hắn có một giọt máu màu vàng chảy xuống.
Đây là máu của tiên nhân, nhưng Tiêu Dao Hầu căn bản là không muốn thu qua, hắn chán ghét vẫy tay ném giọt máu xuống đất, dường như máu của tiên nhân này rất dơ bẩn.
- Vì cái gì không dám, loại con rệp như ngươi cũng muốn giết nhi tử của ta cũng không tính, cũng dám nhục mạ hắn, nếu ngươi không hiểu hai chữ tôn trọng thì đi chết đi!
Tiêu Dao Hầu còn chưa dứt lời, ngón tay của hắn lại điểm vào bầu trời, một đạo kim quang bay ra xa xa.
- Xuống!
Tiêu Dao Hầu gào to một tiếng, kim quang ở giữa không trung bị cắt đứt, Tiêu Dao Hầu hóa chỉ thành trảo, cách không một trảo bắt lấy hai đạo kim quang đang phân ra bỏ trốn, hắn thu hay đạo kim quang này và ném xuống đất, chúng hóa thành hai đoạn xương trắng.
Trên hai đoạn xương trắng kia sinh ra con ngươi và hung dữ nhìn Tiêu Dao Hầu.
Tiêu Dao Hầu cũng không nhiều lời, hắn tiến về phía trước một bước, một cước đạp nát mộ con mắt trong đó, thậm chí Tô Kính còn không nhìn thấy đoạn xương trắng vỡ thành tro bụi đi nơi nào, chúng đã triệt để vỡ vụn và biến mất.
Trong đoạn xương trắng còn lại có tiếng gào âm trầm khủng bố.
- Tiêu Dao Hầu! Ta không tin ngươi có thể bảo hộ hắn cả đời.
Tiêu Dao Hầu Tô Dương lắc lắc ngón tay và nói với xương trắng:
- Ta không có ý định bảo vệ hắn cả đời, nhưng hắn là con của Tiêu Dao Hầu ta, ai dám nhục mạ thì ai phải chết. Các ngươi muốn đánh hắn cũng tốt, muốn giết hắn cũng được, ta sẽ mặc kệ, trước khi ai động thủ với hắn phải quỳ xuống dập đầu với hắn ba cái, ta sẽ xem như không biết.
Đoạn xương trắng kia cũng có tu vi Địa Tiên. Nghe được Tiêu Dao Hầu nói thế liền tức giận hồn phi phách tán. Muốn giết Tô Kính phải dập đầu với hắn trước ba cái? Còn không muốn mặt mũi sao? Tiên nhân làm như vậy, đạo tâm sẽ bị tiêu diệt, còn nói gì tiến giai Kim Tiên, trường sinh bất tử ah.