Lôi Điểu hạm lùi về phía sau, cũng không có thử tiếp tục công kích. Tô Mộ nghĩ thầm, loại kỵ sĩ đẳng cấp này của đối phương sẽ không quá nhiều, thế nhưng cũng sẽ không quá ít a.
Kỵ sĩ đoàn của Thần Điện, loại này chỉ là quan quân trung cấp mà thôi. Kỵ sĩ ở phía dưới kia, nếu như cầm thuẫn mà nói, Kim Chúc phong bạo rất khó có thể tạo thành được sát thương quy mô lớn. Mà hiệu quả của Ngũ Hành tiễn đối với quan quân trung cấp cũng có hạn, bên cạnh nàng cũng chỉ có một đại Tiễn Sư, đối phó loại đối thủ như vậy cũng có chút ít lãng phí a.
Năng lực bắn tên của Đại Tiễn Sư cũng có hạn, không thể nào chiến đấu trong thời gian quá dài mà lúc nào cũng để Đại Tiễn Sư tham dự chiến đấu. Chỉ là nếu như đổi thành một Tiễn Sư cấp thấp mà nói, như vậy đối phó với người này sẽ trở nên rất khó khăn.
Tô Mộ đoán không sai, tên Ám Kim kỵ sĩ này là thủ lĩnh của một chi tiểu đội năm mươi người. Nếu như là thủ lĩnh của năm trăm người mà nói, thực lực cũng không khác hắn mấy. Thế nhưng nếu như là kỵ sĩ đoàn quy mô hai ngàn người mà nói, đó chính là tồn tại tương đương với luyện khí sĩ cường giả Kim Đan lĩnh đội a.
Chẳng lẽ thực sự phải dựa vào binh lính tinh nhuệ của mình để đối mặt với kỵ sĩ như vậy hay sao?
Cũng không phải Tô Mộ sợ thua, mà là nàng cảm thấy không cần thiết. Ám Dạ Song Long quân của nàng tốn nhiều tiền như vậy để mua thêm trang bị, nếu như không thể phát huy ra tác dụng thì cần gì phải trang bị chứ? Không bằng tiết kiệm một khoản còn hơn là đặt hết lên trên người các binh lính a.
Rầm rầm!
Mấy chục máy ném đá Thụ Yêu đồng thời ném mạnh Thạch đạn cấp thấp tới. Khu vực này, bỗng nhiên bị một đạo Ma Tinh Pháo bắn trúng. Tô Mộ vừa muốn mắng chửi, là ai bắn ra thứ đồ chơi này làm lãng phí năng lượng.
Thế nhưng nàng lại nhìn thấy trận pháp của đối phương bỗng nhiên vặn vẹo, sau đó Thạch đạn bay tới kia xuyên qua toàn bộ tường sắt đại trận. Thứ đồng thời xuyên qua tường sắt đại trận còn có vài chục đạo Kích Quang phù văn pháo.
Hơn một trăm viên Thạch đạn, toàn bộ đều đánh về phía tên Ám Kim kỵ sĩ kia, còn có mười mấy đạo Kích Quang phù văn cũng bắn trúng thân thể của hắn. Sau khi Tô Mộ nhìn thấy người này căng cứng thì đã bị Thạch đạn khổng lồ nện cho lăn về phía sau. Đấu khí ở trên người hắn lập tức bị lực lượng của mấy khỏa Thạch đạn nổ tung dẫn phát ra. Thế nhưng phòng ngự chỉ kéo dài được chưa đầy ba giây thì Thạch đạn ở phía sau đã bao phủ hắn lại.
Cả tường thành cũng phải sụp đổ xuống phía dưới một đoạn, đây là Thạch đạn trọng lực. Thuần túy dùng để phá hỏng kiến trúc. Không nghĩ tới dùng để đánh tên Ám Kim kỵ sĩ kia cũng hữu hiệu như vậy a!
Tô Mộ có chút dở khóc dở cười, loại biện pháp này là do luyện khí sĩ nào nghĩ ra được chứ?
Trong Minh quân, ở trên chiến trường, luyện khí sĩ cảnh giới Trúc Cơ trên thực tế cũng là quan chỉ huy trong quân. Trừ việc phải giám thị động tác của thủ hạ dưới trướng ra còn phải khảo nghiệm quyền lực nhất thời. Chỉ cần không ảnh hưởng tới chiến cuộc thì bọn hắn cũng có thể tự chủ trương công kích khảo nghiệm một phen.
Một vòng công kích khảo nghiệm này hiển nhiên vô cùng hữu hiệu, nếu như kỵ sĩ đoàn của địch nhân xung phong với mức độ dày đặc mà nói, dùng Thạch đạn trọng lực là có thể giải quyết được toàn bộ vấn đề.
Dĩ nhiên, đối phó với trận hình dày đặc thì Địa Long Tiễn cũng có hiệu. Chỉ là Địa Long Tiễn cũng không chính xác được bao nhiêu, tốc độ bắn ra lại chậm, chỉ có thể tạo ra được một chút tác dụng ở trên khoảng cách xa mà thôi. Khi khoảng cách gần hơn, bởi vì tốc độ bắn ra không đủ nhanh cho nên không áp chế nổi các địch nhân xung phong.
- Là ai đưa ra quyết định này? Sau trận sẽ có phần thưởng.
Tô Mộ lên tiếng. Trên Phi Vân Nham, một luyện khí sĩ Tô gia dương dương đắc ý, cười to nói:
- Xem một chút, đồ tử đồ tôn Tà Thần cũng chỉ như vậy mà thôi.
- Đừng chém gió a. Sau này thu trận xem bảng tính toán một chút, xem lần luân phiên công kích này đã tốn bao nhiêu tiền rồi lại nói a.
Đồng bạn luyện khí sĩ bên cạnh hắn giễu cợt nói.
- Chỉ cần hữu hiệu là được. Tiêu hao lớn đó là bởi vì còn chưa có tính toán được chính xác, thế nhưng sớm muộn gì cũng có thể căn cứ vào loại tổ hợp này của ta mà nghiên cứu ra biện pháp rẻ hơn ra. Ý nghĩ, quan trọng nhất chính là ý nghĩ. Lời Tô chân nhân vừa nói, chẳng lẽ các ngươi không rõ hay sao?
- Phi phi phi, nịnh hót!
Đồng bạn hắn làm mặt khinh bỉ.
- Nghe ta ra lệnh, lại bắn ra một vòng công kích nữa!
Tên luyện khí sĩ này không quan tâm tới lời nói của đồng bạn. Tô Kính đã từng nói qua, chỉ cần là biện pháp hữu hiệu, không quản tiêu hao lớn nhỏ ra sao thì cũng đều có giá trị đặc đặc biệt.
Sau khi tường sắt đại trận mở ra, cả thành thị số năm đều ở trong phạm vi bảo vệ của đại trận. Cho dù Tô Mộ dùng ánh mắt nhìn vào cũng thấy, đại trận này tương đối tinh vi và hoàn mỹ.
Nhược điểm duy nhất chính là đại trận này không có một thần linh nào tới để chủ trì.
Chỉ sợ để một Ngụy Thần ở trung tâm đại trận thì cũng có thể đem lực phòng ngự của đại trận này tăng lên gấp mười lần trở lên. Nếu như không có thần linh chủ trì mà nói, đại trận này sẽ xuất hiện hai vấn đề nhỏ. Một là vấn đề tài nguyên, một vấn đề khác chính là vấn đề phản ứng.
Vấn đề nhiên liệu không cần phải nói, lực lượng mà một thần linh có thể cung cấp ra, tuyệt đối không phải là thứ mà dùng bảo thạch cao cấp là có thể thay thế nổi.
Về phần vấn đề phản ứng, thủ hạ luyện khí sĩ đã của nàng đã thử qua. Sau khi dùng Ma Tinh Pháo oanh kích, phòng ngự bên đối phương đã xuất hiện một chút sơ hở. Nắm bắt một chút sơ hở trong nháy mắt này, Kim Chúc phong bạo ở phía sau lập tức sinh ra tác dụng vô cùng lớn.
Hơn nữa đại trận này cũng không phải là đại trận cái gì cũng có thể phòng ngự được. Thạch đạn trọng lực, coi như là công kích tương đối cấp thấp. Thế nhưng nó lại có thể xuyên qua đại trận, đập một kỵ sĩ thành bánh thịt.
Công Thành Chùy, càng ngày càng tới gần cửa thành, ở trên cổng thành có hai bóng đen khổng lồ tạo thành một đường vòng cung, từ trên tường thành nhảy xuống, xông về phía Công Thành Chùy chiến xa.