Pháp sư tới từ Đông Tần đế quốc bộc phát nguyên khí chấn động mãnh liệt hình thành lĩnh vực cực lớn. Chiến đấu? Chính mình khẳng định không phải đối thủ. Buông tha thần miếu đào tẩu? Hắn sẽ bị thần linh trừng phạt.
Tử thủ? Thần linh không có trả lời, bản thân mình không thủ được, vì đạt được hiệu quả hiến tế tốt nhất chính mình cũng đưa một đám đệ tử lên tế đàn, bây giờ chỉ là người cô đơn.
Hai trăm binh sĩ nhanh chóng tiến vào trong thị trấn, sau đó dựa vào chiến xa tiến công vào trong, bọn họ cũng không đi công kích thần miếu, chỉ công kích bên ngoài. Trong đó năm tiểu đội vẫn giữ trên tường thành, cũng thanh lý binh sĩ chung quanh. Có một cỗ ma tượng phối hợp cho nên đầu tường bị thanh lý nhanh chóng, thời điểm đầu tường chỉ còn năm mươi binh sĩ, trong tiểu trấn cũng chỉ còn lại Thần Thuật sư trong thần miếu còn sống.
- Ca, vì sao sức chiến đấu của binh sĩ này mạnh như vậy?
Tô Mộ hiếu kỳ, nàng nhìn ra được Tô Kính phái binh sĩ cũng không có lão binh Đông Tần, tất cả đều là nhân thủ chiêu mộ. Trừ cường giả Kim Đan là tới từ Đông Tần ra, hai trăm binh sĩ đều là tân binh.
- Trang bị đổi mới, những người này đi theo chúng ta thời gian không ngắn, trang bị thay đổi, sau khi thay xong sức chiến đấu tăng lên rát nhiều. Cho nên Ám Dạ song long quân cũng phải xử lý giống như thế.
Tô Mộ gật đầu, những tân binh này thuộc về lão binh, chỉ không có tư lịch như binh sĩ Đông Tần. Từ độ trung thành mà nói trải qua nhiều lần chiến đấu như vậy, những tân binh này cũng đã có được lòng trung thành rất mạnh.
Lần này thay đổi trang phục, trừ trang bị nâng lên thì lực lượng mạnh hơn, thống nhất sở hữu trang bị cũng làm cho những binh sĩ không phải xuất thân Đông Tần có hi vọn, đó chính là bọn họ có đãi ngộ giống binh sĩ Đông Tần. Cảm giác tâm lý được thỏa mãn cũng có thể tăng sức chiến đấu, hơn nữa tăng lên biên độ không nhỏ.
Chiến đấu vì người khác và chiến đấu vì mình có cảm giác khác biệt lớn.
Tô Kính cũng có chút ngoài ý muốn, bởi vì trận chiến đấu này đến bây giờ hai tẳm binh sĩ còn không có giảm quân số. Khôi lỗi tham gia chiến đấu, ma tượng tổn thương không lớn, điều này nói rõ binh sĩ của mình chênh lệch lớn với địch nhân. hai trăm đấu sáu trăm nhưng không có tổn thương, sau này mình nên thay đổi mạch suy nghĩ.
Tất cả binh sĩ trước khi đến địa ngục tam đảo đều xem như lão binh, sau khi huấn luyện mới tính toán là tân binh.
Vũ trang cho binh sĩ, trừ thuần túy lão binh tạo thành đại doanh ra, còn cần so sánh tỉ lệ tổ kiến một ít đại doanh tân binh. Một lão binh mang bốn tân binh. Nếu không thanh lý thôn trang và thành trấn nhỏ toàn bộ dùng loại binh lính này sẽ lãng phí tài nguyên.
Hiện tại đối mặt với thành thị nhỏ như thế này, chỉ cần có một trăm lão binh cũng có thể chiến đấu. Vì ngăn ngừa thương vong vô vị, một trăm lão binh mang theo bốn trăm tân binh, khi đó có thể giải quyết ổn thỏa nhất.
Tiến công cửa thành sinh ra chấn động không nhỏ, cho nên không có sử dụng thực vật tiến hành công thành, nếu bài trừ thành trấn quan trọng, lực phòng ngự sẽ cường đại hơn một chút, vận dụng năm trăm người, có thể dùng trang bị khác, thủ đoạn đối phó địch nhân đa dạng hơn, không đến mức gặp được cọng rơm hơi cứng mà thúc thủ vô sách.
Chiến đấu kế tiếp không cần lo lắng, tế tự thất bại cho nên Thần Thuật sư bị Luyện Khí sĩ chém giết. Một doanh binh lực chỉ sử dụng hai trăm đã giải quyết trận chiến.
Sau đó cả công trình doanh hành động dỡ bỏ thị trấn nhỏ, cũng kiến thiết tiểu thành tại vị trí cũ. Quy mô tiểu thành lớn hơn không ít, trong thành thị, trận pháp phía dưới thần miếu bị hủy diệt, một lần nữa kiến tạo Phật môn chiến tháp. Tiểu thành tứ giác xây dựng bốn Phập môn chiến tháp ba tầng, bởi như vậy cũng triệt để hủy diệt trận pháp dưới đất.
Khảo thí còn không có hoàn toàn chấm dứt, bước tiếp theo chính là khảo thí năng lực phòng ngự. Tô Kính lưu lại một ngàn người đóng quân, cho hai ngàn người tiếp tế và sau đó dẫn người rời đi. Luyện khí sĩ Kim Đan tứ trọng trú lại nơi đây. Tô Kính bổ sung cho hắn năm Tiểu Yêu, hai Luyện Khí sĩ Trúc Cơ.
Một ngàn người đóng quân trong tiểu thành, tứ phía đều là bình nguyên, mặc dù nói có Phật môn chiến tháp ở đây, chiến tháp cao nhất là sáu tầng, bốn tòa khác có tác dụng phòng ngự làm chủ, phản kích làm phụ.
Tiểu thành như thế, Tô Kính không có khả năng đầu nhập quá nhiều tài nguyên, ý nghĩa binh sĩ đóng quân chính là ngăn chặn địch nhân tiến công.
Ưu thế quân đội của Tô Kính chính là thủ thành, bởi vì có Thụ Yêu và đại lượng khôi lỗi, binh sĩ thương vong còn nhỏ hơn công thành.
Đại kỳ một ngàn người, Tô Kính còn lưu lại một chiếc Lôi Điểu hạm cỡ trung và bốn chiếc Lôi Điểu hạm loại nhỏ, Lôi Điểu hạm cỡ trung có thể bảo chứng thời điểm phá thành mang đi hơn một trăm tinh nhuệ. Bốn Lôi Điểu hạm loại nhỏ sẽ hộ tống, từ đó có thể vận chuyển và bốc xếp.
Tô Kính hạ đạt lệnh tấn công, tất cả chiến đấu đều tiến lên phía trước thanh lý tất cả thành trấn chung quanh. Phía tây thị trấn nhỏ, Tô Kính không có đi tiến công, hắn dùng các thị trấn nhỏ làm bình chướng, tạo thành một điểm phòng ngự.
Như nếu như đối phương phản kích thì nhất định phải thanh lý các cứ điểm này rồi nói sau.
Mục đích của Tô Kính chính chờ đối phương tấn công, sau đó khảo thí bố trí phòng ngự như thế nào. Đây là thành thị nhỏ cấp thấp, dưới mặt đất chỉ có bốn hành lang và thiết kế đường ray dùng vận chuyển vật tư tới tương thành.
Tin chiến thắng liên tiếp báo về, Đường Hà, Mộ Ngân Mâu, Nguyên Thiên Y, Vô Ưu công chúa không ngừng giải quyết trận đấu, còn lại đang hợp binh với Tô Kính giải quyết chướng ngại cuối cùng.
BTòa thành thị trọng trấn được Tô Kính mệnh danh là số 4 đã có vô số dân cư bỏ trốn, trong thành thị còn lại đều là binh sĩ và lao động cường tráng.
Muốn tiến công tòa thành thị này vô cùng gian nan, thời điểm đám người Tô Kính tổ chức lực lượng thì thành thị số 4 đào móc các khe rãnh cực lớn, trong khe rãnh dùng trận pháp mở rộng không gian, hình thành vực sâu bao phủ thành thị.
Dùng đất đá cũng bỏ đi, đám người Tô Kính bận rộn mấy tháng cũng có thể nhé đầy. Vòng tròn vực sâu lại rộng tới mấy trăm trượng.