Áo giáp trên người gã cũng sặc sỡ, không phải màu nhuộm mà dùng ma pháp cưỡng ép cải tạo màu sắc kim loại, có đủ loại thuộc tính.
Thống soái không phải ma pháp sư, gã là kỵ sĩ trăm phần trăm. Áo giáp của gã đặt trong Đông Tần không có nhiều người mặc nổi, tài liệu phụ ma áo giáp tương đương với luyện khí sĩ Đông Tần đế quốc. Cải tạo kim loại thành thiên tài địa bảo xong chế tạo áo giáp, cái này cần ma pháp sư cường đại bỏ qua thời gian quý giá, loại áo giáp này xa xỉ nhất.
Thống soái gọi lính liên lạc đến:
- Đi mời đoàn mục sư tới đây.
Lính liên lạc giật mình, chưa chính thức công thành đã cần đoàn mục sư? Lính liên lạc thấp thỏm giục ngựa đi. Phía sau đại quân là nô lệ số lượng khổng lồ khiêng một cái ghế ngồi.
Hơn hai trăm mục sư mặc trường bào màu đen nhắm mắt ngồi trên ghế, trường bào đen có hằng định thần thuật, dù cho trong gió lạnh rét buốt tuyết bay thì họ vẫn mặc áo mỏng tỏ ra khác biệt.
Lính liên lạc xuống ngựa nói cho đám tín đồ Thần Điện ngồi trên ghế biết thỉnh cầu của đại soái. Nam nhân ngồi trên ghế liễn vàng phía cuối cùng mở mắt ra.
Nam nhân không mặc áo mục sư màu đen mà là trường bào đỏ sậm, thuộc cấp bậc giáo chủ địa khu. Nếu không phải thứ hạng vương quốc của nam nhân quá thấp trong đế quốc thì thân phận như gã đâu đến nỗi đi tiền tuyến xa xôi vậy.
Tử Vong Thần Điện phái ra mục sư hơn sáu trăm người, trong đó hơn bốn trăm đi Ngân Hà thành chờ cơ hội, còn lại hai trăm người theo quân đi phá Hồ Lô khẩu.
- Kỳ lạ, hơi thở của dị giáo đồ, lực lượng của họ bị ức chế thấp vậy nhưng dường như thần linh chưa chết, không ngủ say. Chẳngp hải Đông Tần đế quốc không có thần linh sao? Tại sao có tín đồ thần linh đến nơi này tác chiến?
Thị giả nhỏ giọng nói:
- Giáo chủ đại nhân, ta nghe nói nơi này có nhiều tăng lữ, bọn họ bị kẻ khinh nhờn Đông Tần đế quốc đuổi ra lãnh thổ Đông Tần. Tác chiến với chúng ta chắc là tăng lữ, ta có xem xác chết những người tấn công đại doanh tiên phong toàn là đầu trọc.
Giáo chủ khu vực vỗ liễn lớn hoàng kim:
- Tăng lữ...Bọn họ đã suy sụp, không đáng lo. Nhưng Đông Tần đưa những người này lên làm tốt thí tiêu hao quân đội chúng ta thì thật không có lợi. Được rồi, ta tự mình ra tay một lần.
Mười sáu nô lệ vạm vỡ nâng nam nhân lên khỏi mặt đất, theo gã chỉ điểm, nô lệ nâng từng mục sư đi theo sau gã đến phía trước quân đội.
Trong Phật môn chiến tháp, hòa thượng già Vô Niệm là người đầu tiên phát hiện bóng dáng đại giáo chủ khu vực:
- Nguy rồi!
Thực lực của người này có lẽ không bằng Vô Niệm nhưng lực lượng thiên đạo pháp tắc quấn quanh người gã vô cùng hùng hậu. Hơi thở hắc ám khiến Hư Không Phật Nhãn trì trệ.
Vô Niệm dồn dập la lên:
- Mau đi mời thế tử!
Có tiểu hòa thượng chạy nhanh đi, chốc lát sau Tô Kính mang Tô Mộ lên đỉnh tầng.
Công kích của Phật môn chiến tháp đã bắt đầu, tăng binh xuất kích, bọn họ không hỏi ý kiến Tô Kính vì đây là cơ hội cuối cùng chiếm lợi. Đối phương xuất động mục sư nếu còn làm vậy là tự sát.
Một ngàn tăng binh chẵn lao ra từ tám cửa tháp dưới Phật môn chiến tháp. Một ngàn tăng binh trông hết nghèo nàn, mặc áo giáp màu tím vàng, dùng tơ vàng rút ra đồ án sen vàng Phật Tổ, tay cầm vũ khí là hàng ma xử.
Đây là vũ khí hạng nặng, khoảng bảy, tám chục cân. Chưa xong, đầu tăng binh không đội mũ giáp mà đội liên hoa quan, ánh sáng liên hoa quan bắn lên trên ba trượng rồi rũ xuống bốn phía, xung quanh tăng binh sẽ xuất hiện dị tượng Thiên Long Bát Bộ hộ thân.
Đám tăng binh nghênh hướng mấy ngàn kỵ binh. Các kỵ binh dừng bước, đồng liêu đằng trước bị ảo ảnh bay ra từ Phật môn chiến tháp đánh trúng lần lượt té xuống ngựa xỉu. Đám tăng binh đi qua quét hàng ma xử đập nát đầu kỵ binh dưới đất.
Mắt tăng binh tràn đầy cảm xúc bi mẫn như thể không phải bọn họ giết người, họ chỉ là bàn tay từ trên trời giáng xuống trần gian chấp hành ý chí của thiên đạo.
Kỵ binh đi sau trông thấy đồng bạn bị giết vừa kinh vừa giận. Đám người này chỉ hôn mê, không té bị thương giờ bị đập nát đầu nằm ngay đơ không chút chống cự, có vẻ rất máu me kinh khủng.
Không biết là ai rống to:
- Giết!
Đám kỵ binh trong lòng bạo ngược, hỗn loạn bùng nổ, bọn họ bất chấp mệnh lệnh của chủ soái giục ngựa tiến lên trước, huơ ttrường kiếm lao vào tăng binh.
Quân đội nô lệ còn hỗn loạn, dọc đường tăng binh đi qua để lại ngàn xác chết sau đó mới đụng độ kỵ binh địch.
Chủ soái tức giận quát:
- Khốn kiếp!
Đám kỵ binh đi lên là chịu chết, nhiệm vụ của bọn họ là đốc chiến bảo vệ bên cánh, giờ ngay mặt xung đột với các tăng lữ tương đương khiêu chiến tín đồ một ngụy thần. Các ngươi còn chưa lắp ráp vũ khí cự ly xa thì làm sao đánh đây?
Sau khi tăng binh hình thành quân trận như đang nói với các kỵ binh Ta rát đáng đánh, ta rất nhỏ yếu, ta thật cần các ngươi.
Đám kỵ binh không kiềm nén được cảm xúc, hoàn toàn bị khống chế thế cục.
Một ngàn tăng binh đồng thanh kêu lên:
- Ngã phật từ bi!
Cùng với câuh đó dưới chân họ bắn ánh sáng vàng liên kết với nhau hóa thành đóa sen to lớn. Diện tích hoa sen phủ lên tất cả tăng binh. Kỵ binh đụng vào vừa lúc hoa sen chậm rãi mở ra, mấy ngàn kỵ binh bị cánh hoa sen hất bay lên trời, cả người lẫn ngựa.
Hàng ma xử bay ra khỏi tay tăng binh, một cái một người, mỗi kỵ binh bay lên đều bị hàng ma xử đánh nát đầu. Chủ soái nhìn mà dựng đứng râu tóc, tay chộp cây đầu mâu hoàng kim từ trong chiến xa ném mạnh. Đấu khí trên hoàng kim đầu mâu rực rỡ chói mắt.
Tăng binh tiến lên, cánh hoa sen nở ra từng tầng, các hàng kỵ binh bị đánh bay lên giữa không trung rồi bị hàng ma xử đập nát đầu.
Trận huyết chiến này tăng binh không có tử thương, máu chảy ra nhuộm đỏ mặt đất toàn là của phe địch.
Tô Kính thấy cảnh này tò mò hỏi:
- Vô Niệm chưởng môn, đây là cái gì!?
Tô Kính xem rõ nhất, đám kỵ binh ít nhất là Tiên Thiên kỳ, chân khí bùng nổ cộng thêm lực xung kích của ngựa chiến máu lai đem đến sức sát thương siêu mạnh. Nhưng họ bị một ngàn tăng binh ngược giết không có chút sức đánh trả.