Tô Kính nhìn Tô Tuyết, phát hiện nàng hoàn toàn thay đổi, trở nên xa lạ như thế, một chút cảm giác quen thuộc cũng tìm không được.
Tô Tuyết nói:
- Tam ca nói lời như vậy, thật là đả thương tâm người ta a. Ngươi không giống đại ca, ngươi là thế tử, ta làm sao dám dễ dàng chém giết. Còn muốn giữ lại ngươi, cùng phụ thân nói điều kiện a.
- Ngươi thật đúng là tự tin.
Tô Kính cười lạnh.
- Làm sao không thấy chị dâu?
Ánh mắt của Tô Tuyết lưu chuyển, trong lúc bất thình lình, liền xinh đẹp động lòng người.
- Vô Ưu đi thăm hài tử, đặt ở Vô Ưu thành, luôn không có an toàn như vậy.
Tô Kính nói xong, lắng tai lắng nghe, sau đó lại nói:
- Đã trở về Võ Thánh đảo rồi, ngươi hết hy vọng chưa?
Tô Tuyết hơi quýnh nói:
- Vô Ưu thành cũng rất an toàn, sao Tam ca lại nghĩ ta như vậy?
- Xin lỗi, ta không biết là ngươi, ta chỉ biết, địch nhân của ta, rất không có nhân tính, không thể không đề phòng.
- Tu tiên, cần nhân tính làm cái gì?
Tô Tuyết tò mò, để cho Tô Kính tâm càng thêm lạnh.
- Đừng làm ra bộ dáng buồn nôn.
Tô Tuyết khẽ cười nói:
- Lúc nãy, thời điểm hai người các ngươi oanh giết thân ngoại hóa thân của ta, không phải rất quả quyết sao?
- Ngươi cũng đừng giả bộ coi mình là Tô Tuyết, để cho ta cảm giác ác tâm.
Tô Kính đã không ôm hi vọng, hài tử đã đi Thông Thiên Tháp, không còn lo âu về sau, hắn nói càng không khách khí.
- Ha hả, nhìn bộ dạng trì hoãn thời gian của các ngươi, trông rất buồn cười a. Bên Đại bá, đã có Tiên Nhân đi, coi như là Phó Thanh Sơn ở Luyện Khí sĩ vô địch, đối mặt Tiên Nhân, cuối cùng cũng sẽ chết.
Tô Tuyết nói, để cho Tô Kính cùng Tô Mộ chấn động.
Tiên Nhân, Phó Thanh Sơn chính xác không phải là đối thủ cccc Tiên Nhân, nhưng mà bên đại bá, tại sao phải dùng Tiên Nhân đến khống chế?
- Khương Dạ hắn có biện pháp đối kháng Tiên Nhân, đáng tiếc bị giam ở trong săn thú tràng, hiện tại còn chưa có đi ra, chờ lúc hắn đi ra, đã chậm.
Tô Tuyết trong tươi cười, tràn đầy tự tin.
Không có bắt được hài tử của Tô Kính, điều này làm cho nàng có chút thất vọng. Bất quá râu ria không quan trọng, chỉ cần Tiên Nhân phủ xuống, chỉ cần một canh giờ, đã đủ để giải quyết vấn đề trong Ngọc Kinh Thành.
Lấy được Ngọc Kinh Thành, không phải là lấy được cả Đông Tần đế quốc, bất quá có quan hệ gì, Ngọc Kinh Thành bị hủy, các gia tộc tự nhiên sẽ loạn, muốn tranh đoạt địa vị chính thống của Đông Tần đế quốc. Khi đó, kế hoạch liền có thể thuận lợi áp dụng rồi.
Một bước đúng chỗ là không thể, chỉ cần thế giới loạn là tốt rồi, hơn nữa, lần này có lẽ có cơ hội giết Tiêu Dao Hầu. Không có Tiêu Dao Hầu trấn giữ, Hoàng Đế không về được, Đông Tần đế quốc, sớm muộn gì cũng là của mình.
- Nếu ngươi cũng muốn trì hoãn thời gian, vậy chúng ta ở chỗ này, xem Phó Thanh Sơn có thể chém giết Tiên Nhân, chặt đứt ý nghĩ của ngươi hay không.
Tô Kính cùng Tô Mộ cũng không động thủ, Tô Tuyết tự nhiên cũng không dám rời đi hỗ trợ. Nếu như Thanh Ngọc đài này bị Tô Kính chiếm, sợ rằng sẽ dẫn động Ngọc Kinh Thành đại trận, nói như vậy, Tiên Nhân phủ xuống nhất định phải chết.
Song phương cầm cự là được rồi, trong Bình An Hầu phủ, Tiên Nhân kia nắm hai cây chùy nhỏ, một tả một hữu, đánh tới Phó Thanh Sơn.
Phó Thanh Sơn lui về phía sau, chùy nhỏ bay múa, như ảnh tùy hình, hắn vừa lui, chùy nhỏ cách hắn ngược lại càng rút ngắn.
Sắc mặt của Phó Thanh Sơn ngưng trọng, nhưng không có vẻ sợ hãi, đối thủ là Tiên Nhân lại tính là cái gì. Tiêu Dao Hầu cũng là Tiên Nhân, hơn nữa huấn luyện cho bọn hắn nhiều lần, để cho bọn họ quen cùng Tiên Nhân chiến đấu.
Đấy là chuyện tình ai cũng không nghĩ ra, Tiêu Dao Hầu lại dùng chính hắn làm mục tiêu, để cho thủ hạ tới luyện tập, làm sao đối phó Tiên Nhân.
Tiêu Dao Tam Sơn, thời điểm đối mặt Tiêu Dao Hầu, một trăm lần chiến đấu, chỉ có thể thắng nửa lần. Đây là chiến tích dưới tình huống Tiêu Dao Hầu không dùng đến một thành lực lượng mới có. Hơn nữa mỗi lần Tiêu Dao Hầu đều muốn chỉ điểm bọn họ, tái diễn huấn luyện hết thảy chi tiết. Tiêu Dao Hầu là Tiên Nhân cường đại nhất trên thế giới này, trừ khi Tiên giới mở ra, nếu không nhân gian hắn chính là đỉnh phong.
Nếu ở dị giới, Tiêu Dao Hầu còn không phải đối thủ của Hoàng Đế, nhưng ở Thần Châu, hắn là tồn tại vô địch.
Cho nên ở trong lòng Phó Thanh Sơn, địch nhân chính xác cường đại, nhưng cũng không phải là không thể chiến thắng. Ở trong cảm giác của Phó Thanh Sơn, thực lực của đối thủ không bằng một phần trăm của Tiêu Dao Hầu. Nói cách khác, song phương toàn lực ứng phó mà nói, hắn có năm thành hi vọng chém giết đối thủ.
Hơn nữa, đó là bảo thủ đoán chừng!
Phó Thanh Sơn bỗng nhiên kêu nhỏ một tiếng, bố y bên ngoài thân thể hóa thành một bộ chiến giáp, đồng thời, trong tay của hắn cuối cùng lấy ra một kiện vũ khí, kia là một cây thiết nhọn đen nhánh, dài chưa đầy hai thước, phía trên gỉ sắc thâm trầm, nhìn kỹ một chút, lại là đạo văn thiên nhiên tạo thành.
Phó Thanh Sơn cũng biết, công kích từ xa, căn bản đánh không tới địch nhân. Thân ảnh của hắn đột nhiên biến mất, Tiên Nhân kia cười to, xoay người vỗ một chưởng. Phảng phất như Phó Thanh Sơn tự mình đưa tới cửa, một chưởng này vỗ vào trên ngực của Phó Thanh Sơn, Phó Thanh Sơn đâm ra, đâm vào trái tim của hắn.
Đinh...
Đạo khí tuyệt phẩm, đụng vào đạo bào phát ra thanh âm kim khí va chạm, lóe ra một dãy tia lửa, nhưng không có phá vỡ. Mà bộ ngực của Phó Thanh Sơn thì sụp đổ xuống, lúc này hai cây chùy nhỏ bay trở về, mục tiêu vẫn là huyệt Thái Dương của Phó Thanh Sơn.
Hắn bị địch nhân đánh thương nặng, lúc này, không có năng lực thoát đi rồi.
Tiên Nhân kia cười lạnh nói:
- Hộ thể tiên y của ta, người phàm như ngươi làm sao có thể...
Phanh!
Một nắm tay hung hăng đập vào đỉnh đầu của hắn.
Thất Tinh quan ở trên đỉnh đầu của Tiên Nhân, bị nắm tay kia đập rách, Tiên Nhân rơi xuống mặt đất. Không phải tất cả mọi người đều giàu có giống như Tô Kính, Tiên Nhân này có kiện Tiên y, cũng là bởi vì nhiệm vụ cần, sợ xảy ra sai lầm, còn Thất Tinh quan ở trên đỉnh đầu chỉ là Đạo khí bình thường mà thôi.
Tiêu Dao Hầu huấn luyện mọi người, có một kinh nghiệm tương đối có thể tin tưởng, đó chính là, ở Thần Châu thế giới, coi như Tiên Nhân phủ xuống, cũng không dám triển khai lĩnh vực thuộc về Tiên Nhân, như vậy sẽ đưa tới Thiên kiếp, trực tiếp phi thăng đi không biết địa phương nào.