Vỏ ngoài của ống nỏ duy nhất đều là gậy trúc, bên trong có ba mũi tên gỗ, chỉ có mũi tên nhọn sử dụng một chút tinh thép.
Binh lính có diều hâu bay cũng được sử dụng để trinh sát. Thời gian bọn họ xoay quanh ở trên không, Tố Nhân Long từ trong đại trận ngoài hai mươi dặm này, bỗng nhiên bắn ra hơn mười đạo phù văn laser. Trong bầu trời, nhất thời có sáu binh lính có diều hâu bay ngã xuống.
Bọn họ là đau đến mức ngồi không yên trên diều hâu được, từ trên không trung cao nghìn trượng ngã xuống, vết thương nhẹ đã biến thành chết trận.
Cứ như vậy, binh lính có diều hâu bay không thể làm gì khác hơn là giảm thấp độ cao, phân tán ra càng rộng hơn. Tố Nhân Long cũng không có lệnh cho tiếp tục truy kích. Sáu binh sĩ có diều hâu bay này cũng đủ xui xẻo, bị đánh trúng.
Vũ khí phù văn laser của mình bởi vì thiếu khống chế đối với lực lượng mặt đất của thế giới này, không có cách nào ngắm chuẩn được như vậy. Một khi kẻ địch tản ra, phù văn laser muốn bắn trúng binh chủng bay, phải không ngừng bắn ra dày đặc.
Đừng nói là hắn, chính là Cơ Vô Song, thời gian trước đây điều khiển Nguyệt Cung, cũng bị đám người Tô Kính mau chóng tránh được, đánh tới chính diện.
Thứ này, công kích cố định mục tiêu mới thoái mái.
Binh lính có diều hâu bay không biết điểm ấy. Bọn họ sợ không dám lại diễu võ dương oai. Khoảng cách giữa chúng, chừng mấy trăm trượng, cao thấp chằng chịt, nhiều lần di chuyển. Cứ như vậy, hiệu quả quan sát tình hình quân địch còn kém hơn nhiều.
Phi thuyền thực nghiệm lại lần thành công, đè ép ở trên khoảng cách hai dặm. Kẻ địch không công kích phi thuyền nữa.
Năm chiếc phi thuyền tiến về phía trước, ở vị trí cách thành thị khoảng một dặm, bị tên nỏ của kẻ địch bắn xuống. Trước khi phi thuyền tổn hạ, đều phóng ra sạch sẽ ống nỏ. Tổng cộng mười lăm mũi tên, thật ra bắn chết một kẻ địch.
Tô Kính rất thỏa mãn. Vật đó vốn chính là sử dụng để uy hiếp, để tránh binh lính có diều hâu bay i đến quá gần. Một khi bị binh lính có diều hâu bay tới gần, loại phi thuyền này căn bản là không có năng lực sinh tồn.
Cuối cùng, Tố Nhân Long phái lên một kỵ binh. Hai trăm người kỵ binh còn muốn chia làm hai bộ phận, một trái một phải, lao về phía cửa thành. Ở ngoài hai dặm, bọn họ chuẩn bị xung phong bất kỳ lúc nào. Hai trăm người kỵ binh này đều sử dụng trường thương, tiêu thương, cộng thêm một cây đao.
Đây là thương kỵ binh trọng hình của Tô Kính, sử dụng ở phản kích kẻ địch. Tiếp theo, trận địa pháo binh ngoài thành sẽ được xây dựng rộng khắp.
Năm dặm là khoảng cách tương đối an toàn. Tố Nhân Long ra lệnh một tiếng, một năm nghìn người của doanh công trình, ở dưới sự bảo vệ của một doanh tiêu chuẩn khác, di chuyển về phía trước, ở khoảng cách trên năm dặm, bắt đầu xây dựng trận địa cỡ lớn.
Các loại công trình khôi lỗi, điều khiển gậy chấn động, bắt đầu được tạo nền. Các Luyện Khí Sĩ chôn các lá bùa chú trên mặt nền móng, khiến nó trở nên càng kiên cố hơn. Sau đó mới bắt đầu xây dựng pháo đài.
Giữa pháo đài và nền là cấu tạo linh kiện kim loại có thể tháo dỡ. Hai mươi khẩu ma tinh pháo, một trăm mũi tên Địa Long cỡ lớn, hai trăm pháo phù văn laser được an bài ở bên trong trận địa pháo binh rộng chừng ba dặm.
Nếu như kẻ địch công kích dày đặc, lần này, Tố Nhân Long không thể dựa vào vận khí, mà là cần nhờ Luyện Khí Sĩ tới phòng ngự. Lúc này, chiến tranh mới thật sự tính là bắt đầu.
Các loại kiểm tra trước đó, cũng là để cho đại quân phía sau, bắt đầu thích ứng với bầu không khí của chiến trường.
Cho dù là lão binh, trước khi chiến đấu, đều phải tận lực khiến cho bọn họ tiến vào trạng thái. Nếu không, lực chiến đấu sẽ bị suy yếu đi rất nhiều.
Tố Nhân Long cũng muốn có trăm tinh binh trận chiến. Mấy phút, thông qua đội ngũ đi tới, là có thể điều chỉnh đến trạng thái tốt nhất, nhưng vậy cần có thời gian.
Binh sĩ đến từ Tiên Cảnh, thời gian huấn luyện quá ngắn, không có phương thức tác chiến tốt như Thần Châu. Tố Nhân Long không thể không trộn lẫn một ít binh sĩ, đến từ Sơ Xuân Quốc và Lẫm Đông Quốc phối hợp chiến đấu. Muốn nắm giữ binh sĩ đạt tiêu chuẩn, dù thế nào cũng phải huấn luyện hai ba năm, thực chiến hơn mười trận.
Sau khi trận địa bố trí xong, Tố Nhân Long cũng không lại lưu thủ đoạn gì, cho phát ra tin tức quân đội của Đường Hà và Mộ Ngân Mâu. Cuộc tấn công chính diện, lại muốn bắt đầu.
Trên hai phương hướng khác, hai đội quân tám vạn người cũng bắt đầu dựa theo thói quen của từng người, tới gần Nê Hoàn Thành.
Thông thường cuộc chiến công thành sẽ không đồng thời đánh mạnh vào ba mặt. Hai mặt khác, chỉ là dây dưa với binh lực của kẻ địch mà thôi. Lần này lại khác, kế hoạch của chiến dịch lần này là luyện binh. Không quan tâm là phương hướng nào lên, đều là chủ công.
Đường Hà và Mộ Ngân Mâu cũng không có tự mình ra trận, đã ở chỗ của Tô Kính quan sát thế cục trên chiến trường. Đường Hà có rất nhiều thủ hạ là cường giả, không cần hắn mọi chuyện đều phải tự thân xuất mã. Mộ Ngân Mâu bên kia cũng có Kim Đan của Mộ gia trấn thủ. Chỉ cần kẻ địch không phải đặc biệt nhằm vào đội quân của nàng để phản công, nàng cũng không cần thiết ra tay.
Trên trận địa pháo binh, tất cả vũ khí tầm xa bắt đầu phát ra uy lực. Càng nhiều chiến xa, dẫn dắt bộ binh tiến về phía trước. Trên chiến xa, có cường giả Kim Đan trấn thủ, chuyên môn phá hủy và phản kích đạo thuật công kích của kẻ địch.
Tố Nhân Long bắt đầu xuất động chiến hạm di chuyển trên không trung, ở trên cao di chuyển tới gần. Nê Hoàn Thành này phòng ngự nghiêm ngặt. Một mình sử dụng chiến hạm di chuyển trên không trung oanh tạc cũng không có bao nhiêu ý nghĩa. Nhất định phải có cường giả Kim Đan đi theo tới, mới không còn bị người đánh rơi.
Tấm lá chắn thứ nguyên vẫn không có thể làm nhỏ xuống, chỉ có thể sử dụng ở trên Phi Xà Hạm. Đây đã là tiến bộ cực lớn. Cchí ít hạm đội của Tô Kính hiện tại an toàn hơn rất nhiều. Chạy trên biển, yêu thú rất nhiều. Phòng ngự của tấm lá chắn thứ nguyên đều theo hình thức chủ động phản ứng, không có góc chết. Chính là cường giả Kim Đan cũng không có cách nào thoáng cái phá huỷ được tấm lá chắn thứ nguyên.