- Chỉ có tiền đế Khương Diễm.
Sở Đạo Nhân nói xưng đế ý chỉ Tiên Đế.
- Bệ hạ còn sống!?
Bộ dạng của Sở Đạo Nhân khiến Tô Dương bật cười. Khương Diễm rời đi lâu như vậy nhưng mọi người vẫn nhớ nhung, các người không biết Khương Diễm cũng là thiên ma nhập vào người sao?
- Đương nhiên còn sống, nhưng đang độ kiếp, thời gian khá lâu. Chờ khi thế giới Thần Châu cần thì bệ hạ sẽ trở về, bây giờ không đến vì sợ mang đến rắc rối cho Thần Châu.
- Vương gia có biết tin tức gì không?
- Tin gì?
- Nếu bệ hạ trở về thì chế độ Đông Tần...
- Đương nhiên thay đổi trời long đất lở.
- Vương gia nói xem Tàng Kiếm Đạo Cung nên làm sao?
Tiêu Dao Vương mỉm cười nói:
- Cứ làm theo những gì đang có, Tô Kính hợp tác với các người khá vui vẻ.
Sở Đạo Nhân to gan lên tiếng:
- Tàng Kiếm Đạo Cung muốn chia đều đại bàn một gia tộc với Chu Tước Đạo Cung, chúng ta chỉ cần đệ tử, không muốn đất đai, cũng chẳng cần chức quan.
Tô Dương không nói đến việc Diễm Đế Minh, chỉ bảo:
- Không cần, Kính nhi trở về sẽ có lợi ích lớn cho các ngươi.
Nếu Tàng Kiếm Đạo Cung chịu mất máu chắc chắn sẽ có một vị trí trưởng lão Diễm Đế Minh. Đạo Cung khác với gia tộc, vị trí này giúp đỡ rất lớn cho Tàng Kiếm Đạo Cung.
Sở Đạo Nhân không thích kiểu hứa cho có như vậy, nhưng gã tin tưởng Tô Kính, vì vậy gật đầu đồng ý. Nhưng thuyết phục Đạo Cung khác tấn công Quỳnh thành không dễ dàng.
Gã sẽ được lợi, còn mọi người được cái gì?
Tiêu Dao Vương cười nói:
- Ngươi hãy đi thuyết phục, Kính nhi ở ngoại vực được một chỗ tiên phủ có hơn ba ngàn kiếm linh, đều là đẳng cấp Kiếm Tiên. Nếu các ngươi may mắn có lẽ sẽ lấy được khoảng một trăm Kiếm Tiên. Những kiếm linh này ở trong tay Kính nhi phải vài chục năm mới phát huy uy lực, còn trong tay các ngươi thì khác, tương đương với chớp mắt có hàng trăm tiên nhân.
Lòng Sở Đạo Nhân rạo rực, không còn băn khoăn gì nữa, gã phun kiếm quang đưa đi sơn môn Tàng Kiếm Đạo Cung ngay trước mặt Tiêu Dao Vương.
- Việc này...
Sở Đạo Nhân phát ra kiếm khí sắc bén, đó là lực lượng mất kiểm soát:
- Tàng Kiếm Đạo Cung việc nghĩa quyết không chối từ!
Tiêu Dao Vương cười lớn nói với Sở Đạo Nhân:
- Mười hai Đạo Cung có thể ở lại, Tàng Kiếm Đạo Cung cần chú ý là sau này chắc chắn sẽ có càng nhiều Đạo Cung xuất hiện, hoặc là... Đạo Cung sẽ mất ý nghĩa hiện tại.
Sở Đạo Nhân không hiểu.
Tô Dương chỉ bảo:
- Đi hỏi Kính nhi, hắn sẽ phân tích tỉ mỉ cho các ngươi.
Lòng Sở Đạo Nhân ngứa ngáy như bị mèo cào. Hơn ba ngàn kiếm linh? Trong Tàng Kiếm Đạo Cung có ít nhất hai mươi mấy người có thể được kiếm linh chọn trúng, tất cả kiếm linh đó đều là Kiếm Tiên, bản thân tu hành tinh thuần.
Thêm vào một ít đệ tử hạch tâm, hết lòng hết dạ vào kiếm đạo, là sức hấp dẫn trí mạng với kiếm linh.
Tiêu Dao Vương nói đúng, Tàng Kiếm Đạo Cung bây giờ có thể dẫn hàng trăm Kiếm Tiên đầu vào, hơn một trăm người này là đối tượng Tàng Kiếm Đạo Cung tập trung bồi dưỡng.
Kiếm Tiên có được kiếm linh tương đương với một Kiếm Tiên thật sự, phối hợp Kiếm Tiên chiến đấu thì tiên nhân cùng đẳng cấp cũng không đánh lại.
Trừ phi giống Tiêu Dao Vương, không thì chỉ có nước bị giết.
Bản thân kiếm tu có sức chiến đấu nổi bật trong người cùng cảnh giới, nếu Sở Đạo Nhân có thể thuyết phục được mười một Đạo Cung khác, Tô Kính chắc chắn sẽ để Tàng Kiếm Đạo Cung tự do lựa chọn kiếm linh.
Cùng lắm Tàng Kiếm Đạo Cung bỏ sức đưa người cho Tô Kính làm tay đấm. Đưa Kiếm Nhập Nhất, Kiếm Nhập Ngũ đi, vốn tưởng sẽ cản trở tu hành, hiện tại xem ra hai người này siêu may mắn.
Tô Kính chắc chắn sẽ cho mỗi người một kiếm linh, nếu hai người đó ở lại Đạo Cung chưa chắc được đãi ngộ này.
Khi Sở Đạo Nhân ra khỏi vương phủ, một luồng kiếm quang từ chân trời bay tới rơi vào lòng bàn tay gã. Sở Đạo Nhân siết chặt tay lại giấu vào tay áo, là hồi âm của Tàng Kiếm Đạo Cung dặn gã hết sức phụ tá Tiêu Dao Vương, có thể triệu tập toàn bộ đệ tử Đạo Cung trong phạm vi vạn dặm. Đạo Cung sẽ sớm phái mười Kiếm Tiên chuyên môn đối phó Mộ gia.
Tiêu Dao Vương không cần hứa hẹn gì, một câu nói đã làm Tàng Kiếm Đạo Cung khó bình tĩnh. Vì những kiếm linh này Tàng Kiếm Đạo Cung sẽ mạo hiểm trở mặt với Đạo Cung khác để giúp đỡ Tô Kính làm việc.
Tạm không nói đến bên Sở Đạo Nhân bận rộn, chuyện này cơ hồ không có khả năng thất bại. Hợp tung liên hợp, hoàng tộc ngầm chấp thuận, Đạo Cung mạnh dạn công kích thế gia, đây là cơ hội ngàn năm một thuở.
Chi tiết cụ thể có thể bàn kỹ với thuộc hạ của Tiêu Dao Vương.
Bên Tô Kính đã định hình trang bị cho đan binh, chiến xa. Thiết kế trước đó không tệ, lần này chỉ cải tạo chất liệu. Không có nhiều ý tưởng mới, quan trọng là biến đổi nhiều về mặt chiến xa.
Về giáp xác trùng tộc phần cục bộ chỉ cần thêm chút bột phấn thứ nguyên thạch đã đủ để đan binh mang theo trang bị riêng, thức ăn và nước uống trong một tháng. Quan trọng nhất là tăng cao tổng thể lực lượng của binh sĩ.
Binh sĩ Tiên Thiên kỳ có thể khống chế những trang bị này.
Đao binh, thương binh, thuẫn binh, chùy binh là bốn binh chủng chủ chiến. Cung binh hầu như bị xóa sổ, chỉ giữ lại vài doanh, không còn do tinh nhuệ đảm nhiệm. Cung binh biến thành tạp binh, chủ yếu dùng vào việc phòng thủ.
Vũ khí phụ của tinh binh tất nhiên có bộ cung nỏ.
Phủ binh cũ thì sáp hợp vào đao binh. Vũ khí của đao binh nếu cần phá giáp sẽ thêm phù văn vào trọng đao binh, đoản đao, năng lực phá giáp chắc chắn vượt qua rìu chiến, binh sĩ dễ khống chế hơn.
Thương binh vẫn khó đào tạo nhưng đã dễ dàng hơn ban đầu nhiều, chiến thuật trường thương hợp kích nếu do hai trăm người dùng sẽ có uy lực rất lớn.
Tô Kính dựa theo nhu cầu phân loại các vũ khí trang bị cho binh chủng khác nhau.
Áo giáp mới giảm thấp trọng lượng trên tám mươi phần trăm, lực phòng ngự tăng gấp chục lần. Sau này trang bị quy mô lớn thì dù đẳng cấp áo giáp tăng lên đến trình độ đạo khí cũng không mắc hơn loại áo giáp cũ.
Lý do rất đơn giản, tài liệu đẳng cấp đạo khí trở nên bình thường, quân đội tương lai những binh sĩ xuất thân Đông Tần sẽ chế tạo dựa theo tiên binh, người không có tiền thì đừng nuôi quân đội.
Không phải tiên binh thì không ngăn được tiên nhân giết chóc, trận pháp cũng không có cách hạn chế uy áp từ tiên nhân.