Lôi Điểu hạm lơ lửng ở trên không trung. Chỉ cách thành thị có năm dặm, có trận pháp vận chuyển thì ống nhòm mới có thể nhìn thấy động tác ở trong thành thị. Nếu như đổi lại là khí cầu mà nói, thiếu hụt nhiên liệu, cho nên cũng không thể nào sử dụng trang bị đạo thuật như là ống nhòm này được.
Ống nhòm bình thường thì Tô Kính đã sớm nghiên cứu ra rồi. Chỉ là nó không thể nào dùng để công thành mà htooi. Trừ phi là trong thành thị không có bố trí trận pháp, nếu như có bố trí trận pháp mà nói. Như vậy sẽ làm ảnh hưởng tới tầm mắt của mọi người. Ống nhòm bình thường lợi dụng nguyên lý quang học để nhìn ra xa, một khi gặp phải tình huống như thế cũng sẽ mất đi tác dụng.
Trên đường chạy, ở trên chỗ chứa đựng đan dược đều bố trí trên trăm khỏa Thạch đạn đặc chế. Khi các binh lính đặt Thạch đạn vào trong cũng rất là cẩn thận.
Mặc dù nói, người Thiết gia đã bảo đảm sẽ không có nguy hiểm. Thế nhưng ở bên trong Thạch đạn này là nguyên côn trùng mang theo ôn dịch. Đừng nói là bị cắn một cái, cho dù là một tia hương khí tiết lộ ra ngoài thì cũng sẽ khiến cho người dưới Tiên Thiên kỳ mất mạng mà chết.
Tam cỗ quỹ đạo pháo được bố trí ba trăm khỏa ôn dịch đạn. Sau khi trưởng quan ra lệnh một tiếng, quỹ đạo pháo trao quyền cho trận pháp cấp dưới bắt đầu lóe lên. Từng khỏa Thạch đạn theo quỹ đạo kim loại bắn ra ngoài. Khi bắn ra ngoài, tốc độ nhanh chóng tăng cao, bắn về phía thành thị số năm kia.
Tốc độ lóe lên của trận pháp cực nhanh, trong nháy mắt cũng đã có mấy chục khỏa Thạch đạn bay ra ngoài. Các luyện khí sĩ khẩn trương nhìn trận pháp ở phía dưới quỹ đạo pháo. Bởi vì thứ này, một khi mất đi hiệu lực mà nói, phải nhanh chóng dùng đạo thuật để che dấu. Sau đó lại tìm luyện khí sĩ cảnh giới Kim Đan để phong ấn chặt đạn pháo, tránh cho ôn dịch khuếch tán ra bên ngoài.
Đối với minh quân mà nói, có giải dược, dĩ nhiên sẽ không có người nào chết. Thế nhưng giải dược cũng rất là cao quý, muốn điều phối ra cũng rất là phiền phức.
Không tới năm phút đồng hồ, ba trăm khỏa Thạch đạn này đã bắn ra hết. Đám đạn pháo ở phía trước đã sớm bắn vào trong kiến trúc ở thành thị số năm, lập tức nổ tung tại chỗ. Không biết có bao nhiêu con sâu nhỏ dùng mắt thường cũng khó có thể nhận ra được theo Thạch đan nổ tung bay ra ngoài, nhanh chóng hướng bay đi ra bốn phía.
Bên này Tô Mộ còn đang phân tích tình báo, sau khi nghe nói đã bắn xong Thạch đạn, nàng lập tức mở sa bàn ra. Bắt đầu quan sát tình hình chiến đấu. Ở trên sa bàn không có hình vẽ rõ ràng như ống nhòm. Bất quá Tô Mộ cũng đã nhìn ra được tốc độ đối phó của đối phương một chút, bởi vì phía trên cũng có đánh dấu rất là tỉ mỉ.
Trình độ chính xác của Quỹ đạo pháo rất kém. Thế nhưng ưu điểm là tốc độ bắn ra đủ nhanh. Dù sao lần công kích này càng rộng thì lại càng tốt, cho nên dùng loại vũ khí độ chính xác không cao này quả thực rất hợp.
Ba trăm khỏa đạn pháo, rơi vào trong phạm vi bán kính một dặm, hiệu quả của loại công kích này quả thực là tuyệt hảo. Bất quá tất cả đạn pháo đều bắn ra xa xa, tới phía sau Thần Điện ở hạch tâm thành thị. Có một chút đạn pháo dứt khoát rơi vào trong phạm vi của Thần Điện.
- Sao lại không nhìn thấy rõ được nữa rồi?
Tô Mộ có chút kinh ngạc, cả tòa thành thị của đối phương bỗng nhiên bị một tòa trận pháp khổng lồ bảo vệ. Ở trên sa bàn của nàng chỉ có thể nhìn thấy thế cục bố trí của thành thị, người sống ở bên trong rất nhỏ, ngay cả trạng thái di chuyển cũng không thể nào nhìn thấy được.
Tô Mộ hóa thành một đạo tử quang, bay lên trên không trung, dùng đôi mắt của nàng quan sát ra xa xa. Nàng phát hiện ra vẫn còn có chút phiền toái, bởi vì nhìn như vậy quá phí sức lực a...
Nàng trở lại doanh trướng của mình, lại đổi một cái bàn rồi đặt ở trước mặt mình. Trận pháp ở trên bàn truyền lại hình vẽ mà Phù Không chiến hạm điều tra ra được. Lần này, cuối cùng cũng không để cho Tô Mộ phải thất vọng.
Sauk hi Thạch đạn nổ tung, phản ứng của đối phương rất là nhanh chóng. Một chút kiến trúc không tính là kiên cố vừa mới bị Thạch đạn bắn trúng đã bị đánh cho sụp xuống, bất quá đại đa số Thạch đạn cũng không có hiệu quả công kích gì. Chỉ có người đang đi lại ở hai bên đường vận khí không tốt, trực tiếp bị Thạch đạn bắn trúng mà thôi.
Ba trăm phát Thạch đạn, đối với cả tòa thành thị này mà nói, số lượng quá ít. Thế nhưng những người bị trực tiếp bắn trúng kia, quả thực vận khí kém tới cực điểm.
Sau một lớp công kích này, quỹ đạo pháo lại đổi thành Thạch đạn độc tố bình thường, tiếp tục công kích về phía trước. Dù sao thứ này cũng đã mắc lên rồi, mà Thạch đạn độc tố lại rất rẻ, khi bắn vào làm ảnh hưởng tới hành động của địch nhân một chút cũng rất tốt nha.
Nếu như dùng máy ném đá Thụ Yêu mà nói, lại phải tới gần thêm một chút, khi đó lại không đủ an toàn. Phí tổn của bản thân máy ném đá Thụ Yêu so với quỹ đạo pháo còn cao hơn rất nhiều.
Các phụ tá của Tô Mộ cũng ở trong đại trướng trực tiếp quan sát tiến trình chiến đấu. Sauk hi ba trăm Thạch đạn bắn ra, Thạch đạn độc tố lại tiếp tục bắn, chỉ là lần này đã bắt đầu bị chặn lại.
Rất nhiều Thạch đạn độc tố, khi vừa mới bay tới gần thành thị thì giống như lập tức đụng vào trên một bức tường vô hình vậy, tức thì tan vỡ tại chỗ. Đồng thời cũng có một lượng lớn độc tố tản ra, bao phủ một đoạn tường thành.
Binh sĩ trên tường thành nhất thời xuất hiện tình trạng tử thương. Hiệu quả sát thương của Thạch đạn độc tố rất là nhanh chóng, sau khi một viên Thạch đạn nổ tung. Trong phạm vi mấy chục trượng sẽ bị độc khí bao phủ, mười mấy binh lính ở trên tường vốn đang đứng gác, thế nhưng sau khi độc khí phủ xuống, những binh lính này phải lập tức kéo mặt nạ lên.
Chỉ là làn da của bọn hắn nhanh chóng xuất hiện cảm giác như bị cháy. Sau đó mười mấy giây sau hai mắt đã không nhìn thấy rõ thứ gì nữa. Những binh lính này hoảng sợ dụi mắt. Kết quả không ngờ vừa mới dụi nhẹ đã khiến cho cả con ngươi cũng rớt ra ngoài.