Phía sau hạm đội cỡ lớn chính là Lâm Tạ Hồng chỉ huy Kim Ngọc Phù Đồ.
Trên Kim Ngọc Phù Đồ là lính hậu bị, còn có các loại vật tư tiếp tế, hạm đội khổng lồ phóng thích sương mù nồng đậm bao phủ phạm vi vài trăm dặm. Một chi hạm đội tiên phong, thả ra hơn trăm đầu khí cầu tuần tra phía trước.
Đám người Tô Kính đang nghỉ ngơi, tu luyện trên soái hạm, chỉ chờ đến mục tiêu.
Tô Kính xuất phát cùng minh quân, Tô Kính cũng không nóng nảy, mỗi ngày hắn đều có xem tình báo, sau đó dùng hình ảnh nói chuyện với đám người Vô Ưu công chúa, nghiên cứu thảo luận bước kế tiếp của hế hoạch.
Kế hoạch thật sự không phải đánh thẳng vào, chỉ căn cứ vào tình báo mới nhất mà điều chỉnh nhỏ mà thôi.
Minh quân theo đằng sau hạm đội Chu gia tiến vào bến cảng bị phá hủy. Kỳ thật đây là Chu gia yêu cầu, minh hữu của Chu gia cũng chỉ có Tô gia. Mà Tô gia lại muốn phát động công kích ở hướng khác cho nên đề nghị Chu gia và Tô Kính làm tốt quan hệ với nhau.
Dù sao Tô Mộ cũng là trưởng lão Tô gia, hỏi Tô Kính, Tô Kính cũng đồng ý vấn đề này, đương nhiên cũng hình thành liên minh với nhau.
Thời gian mấy tháng qua bọn họ vượt qua vùng biển nguy hiểm, lúc này còn cách đại lục Tà Thần quốc độ chưa đủ ngàn dặm.
Vùng duyên hải Tà Thần quốc độ đã bộc phát chiến tranh từ mấy tháng trước, Tô Kính đuổi theo hạm đội Chu gia và cùng tiến công bến cảng thành thị bến cảng.
Thành thị bến cảng này không lớn, thậm chí không có đóng quân. Xem ra là nơi dùng bắt cá, bến cảng có đại lượng thành đánh cá nhưng không có ai quản llý, Đông Tần đế quốc xâm lấn tạo tahnfh đả kích lớn với Tà Thần quốc độ, loại bến cảng không có bao nhiêu cư dân này làm gì có ai chú ý tới chứ.
Sở dĩ Tô Kính từ ba lựa chọn chọn trúng nơi này là vì phía sau thành thị có rất nhiều núi, chỉ có một thông đạo xâm nhập đất liền.
Bên cảng nhỏ cũng không sao cả, hạm đội của Tô Kính không cần bến cảng nghỉ ngơi và khôi phục, tới gần Kim Ngọc Phù Đồ là có thể tiến hành đại tu, hoặc là tiếp tế.
Lựa chọn nơi này là vì có thể ở khoảng cách gần trợ giúp Chu gia, đồng thời nở ngàn dặm về phía tây chính là địa điểm tiến công của Tàng Kiếm Đạo Cung.
Tất cả mọi người không đánh nơi này còn có một nguyên nhân quan trọng hơn, sau khi chiếm lĩnh bình nguyên nhỏ gần đó, thông qua con đường duy nhất của dãy núi, phía sau vùng núi cũng là bình nguyên nhỏ, sau đó địa thế sẽ lên cao dần, xuất hiện một đế quốc cao nguyên, đế quốc này phi thường cằn cỗi, hơn nữa lại là lãnh thổ của thú nhân vô cùng hung hãn.
Thú nhân không có tại Đông Tần, bọn chúng không phải Yêu tộc, nửa người nửa thú, trí tuệ không tính là thấp, có các chức nghiệp pháp hệ, càng đáng ghét là chiến sĩ Thú Nhân cũng biết kỹ năng pháp hệ và chiến sĩ.
Binh sĩ thú nhân bình thường vô cùng cường đại, cũng tương đương với tinh binh Đông Tần. Trừ trang bị không bằng Đông Tần đế quốc ra, Thú Nhân đế quốc đúng là khối xương cứng.
Tô Kính cũng rất ưa thích khu này, bởi vì cao nguyên Thú Nhân đế quốc vô cùng khổng lồ, đủ để dung nạp mấy trăm vạn quân đội của mình phân tán đóng quân, dùng nơi này làm khởi điểm là có thể tấn công ba nơi khác, trực tiếp xâm nhập vào đất liền Tà Thần quốc độ.
Lộ tuyến tấn công như vậy không xung đột với bất cứ nhà nào. Chỉ cần mình đánh hạ Thú Nhân đế quốc, không hề nghi ngờ có thể tranh thủ thời gian tiến công tiếp.
Trong Tà Thần quốc độ, địa vị thú nhân không cao nhưng cũng không thấp tới mức làm nô lệ như trong tiểu thuyết địa cầu. Bởi vì trong Tà Thần quốc độ, số lượng Thú Thần không ít. Tô Kính muốn mưu đồ quốc gia gọi là Bạt Lực hoàng triều, hoàng tộc là hổ tộc thú nhân. Nơi này đã từng là quốc gia của Ngưu Đầu Nhân, về sau tthus thần thủ hộ Ngưu Đầu Nhân ngủ say nên bị hổ tộc xâm chiếm.
Sau khi hổ tộc lên thống trị, cuộc sống của Ngưu Đầu Nhân không khác lúc trước, thậm chí còn có Ngưu Đầu Nhân lên làm đại tướng quân.
Làm cho Tô Kính vui mừng là, địch nhân cường đại như thế không am hiểu xây dựng, thành thị cỡ lớn duy nhất của Bạt Lực hoàng triều chính là hoàng triều đế đô. Địa phương còn lại là thành thị lớn, công sự phòng ngự trong mắt người Đông Tần chính là chê cười.
Thú nhân là chủng tộc am hiểu dã chiến. Có Thú Thần chỉ dẫn, kỹ năng chiến âấu của thú nhân phi thường cường đại, bọn chúng tâm tư chất phác, không có một ngụy tín đồ tồn tại, thú nhân kém cỏi nhất là thiển tín đồ.
Thú nhân có năng lực đáng chết làm cho Tô Kính cảm thấy nhức cả trứng dái, đó chính là cuồng hóa.
Trong huyết mạch mỗi thú nhân đều có loại năng lực này, một khi cuồng hóa, sức chiến đấu của thú nhân tối đa có thể tăng vọt gấp ba lần trở lên, huyết mạch không tốt cung có thể đạt tới gấp bội. Đồng thời cuồng hóa chính là cảm giác đau bị hạ thấp tới cực độ. Nếu như đơn đả độc đấu, năng lực như vậy trong mắt người khác không khác gì bất tử.
Bởi vì cảm giác đau giảm xuống cho nên cảm giác khác cũng giảm tương ứng, kỹ xảo chiến đấu không xong. Vấn đề này là quân đội đang chiến tranh, chỉ cần không phải thú nhân phát cuồng lần hai đều có thể bảo trì lý trí, cả chi quân đội cuồng hóa tương đối dọa người.
Trong chiến tranh Tà Thần quốc độ có rất ít nhân loại dám lựa chonjd dã chiến với thú nhân, từ đó có thể thấy được năng lực thú nhân.
Cũng may số lượng quân đội Nhổ Lực hoàng triều chỉ hơn một trăm vạn. Nhân khẩu lớn hơn ba nghìn vạn. Hơn một trăm vạn này là tinh binh trong tinh binh, trong ba ngàn vạn dân cưt đứa bé và lão nhân ra, hai ngàn vạn người còn lại đều biết chiến đấu.
Thú Nhân đế quốc toàn dân giai binh, hơn một trăm vạn quân đội tương đương với bốn vạn trung quân của Tô Kính.
Gia tộc khác trong Đông Tần đế quốc đều muốn tiến vào cao nguyên, dù sao các quốc gia chung quanh hoàng triều không hữu hảo, chỉ cần bố trí quan ải phòng ngự tương ứng. Tiến công Bạt Lực hoàng triều hiện tại, mọi người đang trông xem Tô Kính làm như thế nào.
Lưu lại một con đường như thế này, đương nhiên các gia tộc và đạo cung cũng có cân nhắc, tuyệt đối không phải ngẫu nhiên.
Tô Kính cũng biết chính mình quật khởi tốc độ quá nhanh, cũng giống Tiêu Dao Hầu, lúc trước Tiêu Dao Hầu quật khởi còn gặp phiền toái hơn mình hiện tại. Thậm chí có người lúc Tiêu Dao Hầu vào kinh thành đã tiến hành ám sát, tổn thương thế tử Tiêu Dao Hầu, cũng làm cho Tô Kính mất đi khả năng tu luyện.